Cô gái ngồi xuống đất, uốn gối, tay gác trên đầu gối. Rõ ràng là một động tác không có chút gì gọi là thục nữ nhưng khi người thực hiện là cô gái kia thì lại khiến cho người ta cảm giác đây là chuyện rất bình thường, thậm chí còn cảm thấy khá đẹp.
Nửa ngày sau, mới nghe người đàn ông kia lãnh đạm nói, trong giọng nói còn mang theo ý cười nhạt: "Nếu ta nhớ không làm thì là nàng trộm đồ của ngô. Nàng lấy dũng cảm ở đâu ra vậy."
Cô gái áo đỏ vừa nghe lời này liền đứng dậy, cô thấp hơn người kia một đoạn dài nhưng khí thế lại không thua chút nào. Cô không quan tâm đây là ban ngày ban mặt, thản nhiên kéo y phục mình ra để lộ xương quai xanh tinh xảo, sau đó chỉ vào làn da trắng nõn của mình.
"Chàng cắn, chàng cắn ta cả đêm. Hơn nữa, cái đó không phải là trộm mà gọi là lấy." Cô nói một cách đúng lý hợp tình.
Người đàn ông mặc y phục trắng nhìn làn da trắng nõn của cô gái, ánh mắt hơi giật giật.
"Ngô cắn nàng chỗ nào? Sao cái gì cũng không có?"
Lúc hắn nói chuyện còn vươn tay, một ngón tay vuốt ve xương quai xanh của cô gái.
Trên đó không hề có bất kì dấu vết nào.
Cô gái áo đỏ dời mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng thì thầm với Hợp Hoan thụ: "Là cơ thể ta tốt, khôi phục nhanh có được không."
Hai con mắt màu vàng kim của người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt của cô gái.
"Cắn nàng một cái, nàng liền lấy viên kim châu duy nhất đem đi, còn chôn vào đất, hiện tại, có phải nên trả lại cho ngô không?"
Cô gái áo đỏ kia hừ nhẹ một tiếng, quay đầu bỏ đi.
"Đồ đã vào tay lão tử thì không có chuyện trả lại." Lời này của cô vừa ra, mới đi chưa được hai bước đã bị đối phương kéo lại.
Người đàn ông nghe cô kiêu ngạo nói, hơi gật đầu, dường như cảm thấy những lời cô nói khá có lý. Hắn dựa theo lời này nói một câu: "Người đã vào tay ngô thì cũng không có khả năng để nàng bỏ trốn."
Vừa dứt lời, cô gái áo đỏ kia đã bị người đàn ông mặc trang phục trắng ôm lấy. Sau đó, chỉ thấy người đàn ông kia cúi đầu, cắn một cái lên xương quai xanh của cô gái áo đỏ kia.
Từ xa đã nghe thấy giọng nói tức giận của cô gái.
"Cái tên hạt châu hư hỏng nhà ngươi! Đau chết mất!"
Hình ảnh này kết thúc, tiểu hắc cầu không còn sức, [bộp] một tiếng rơi xuống sô pha. Vốn dĩ là một
viên tiểu hắc cầu đen bóng hiện tại lại ảm đạm không có ánh sáng, ngã vào sô pha không nhúc nhích.
Công Tử Uyên xem đoạn hình ảnh cưỡi ngựa xem hoa(*) kia, trầm mặc thật lâu. Nhìn những nội dung đó, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng nhưng dù có suy nghĩ cẩn thận thế nào hắn cũng không có chút ký ức nào về nó.
Không biết Nam Nhiễm đã mở mắt từ lúc nào.
Hai con ngươi đen nhánh của cô nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi hình ảnh vừa biến mất.
Cô gái kia là cô?
Đó đúng là bộ dáng lúc trưởng thành của cô, nhưng, nam chính kia là ai?
Còn nữa từ lúc nào mà cô chôn nhiều dạ minh châu dưới Hợp Hoan thụ như vậy?
Tại sao cô lại không nhớ gì hết?
Nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra bất cứ điều gì.
Nam Nhiễm nhìn chằm chằm tiểu hắc cầu nằm trên sô pha.
Đừng nói là tiểu hắc cầu tự biên tự diễn nhé?
Đậu Phộng run rẩy, cố gắng cử động bản thân, thừa dịp Nam Nhiễm chớp mắt liền lăn vòng xuống đất, rơi xuống gầm sô pha.
Hai người trong phòng chỉ xem đoạn hình ảnh vừa rồi như là chuyện của người khác, giống như là vừa xem qua một bộ phim điện ảnh, nhưng đoạn hình ảnh Đậu Phộng mới chiếu lên lại ảnh hưởng tới đại thế giới ở bên ngoài tiểu thế giới.
Tất cả các nhân vật trọng yếu ở Cửu Trọng Thiên, vực sâu Ma Vực và Minh giới đều nhận ra hơi thở kia.
Cái vị đang bế quan dưới vực sâu Ma Vực vừa cảm nhận được hơi thở này liền kích động, khóe môi hơi cong lên nở nụ cười tà tính.
...
(*) Cưỡi ngựa xem hoa (走马观花): Qua loa, hời hợt, xem xét một sự việc quá nhanh chόng, nên không thể đặt được kết quả tốt đẹp. Nhưng trên thực tế thì thành ngữ "Cưỡi ngựa xem hoa" cần phải đặt vào "ngữ cảnh", thὶ mới xác định được у́ nghῖa hợp lу́ cὐa nό. Chứ không hẳn nghῖa cὐa câu thành ngữ này là hoàn toàn tiêu cực, như cách nghῖ đại chúng.