[Quyển 4] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Ma cà rồng và huyết nô của hắn (38)


trước sau

Nam Nhiễm bị cậu ta ôm đùi đến phiền, đang định đá thứ này ra thì bỗng nhiên mí mắt Nam Nhiễm giật giật vài cái, cô rũ mắt nhìn gương mặt của Thi Lạc.

Cô ngồi xổm xuống: "Năm ngàn vạn, tôi bảo vệ cậu." Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm tùy tiện liếc mắt nhìn Thi Lạc, đôi môi phấn hồng cong lên nở nụ cười nhẹ, nhìn qua trông dáng vẻ cô rất nhàn nhã.

Thi Lạc nhìn cô vài giây, có hơi ngây người.

Sao cậu ta lại có cảm giác bản thân giống một cô vợ nhỏ, còn Nam Nhiễm thì giống một người đàn ông lúc nào trông cũng rất MAN nhỉ?

Chẳng lẽ thật ra thâm tâm cậu ta là kiểu người thích chịu ngược?

Nam Nhiễm thấy cậu ta phát ngốc, duỗi tay đập thẳng vào đầu cậu ta một phát.

"Nói cậu nguyện ý."

Thi Lạc lập tức gật đầu: "Nguyện ý, nguyện ý." Lúc nói ra lời này, Thi Lạc thiếu chút nữa đã gào khóc.


Cậu ta đã liên tục thức trắng đêm mấy ngày liền.

Hiện tại hai mắt đã thâm quầng, nhìn qua trông giống như mới bị người khác đánh.

Cứ như thế, một người muốn tiền, một người cần đối phương bảo vệ, hai người ăn khớp với nhau.

Lúc này, sau lưng Nam Nhiễm bỗng truyền đến một giọng nói lãnh đạm.

"Nhìn dáng vẻ này của em hẳn là đang tính toán ở lại đây."

Nam Nhiễm vừa quay đầu lại đã thấy Công Tử Uyên đứng ở cửa.

Hai con ngươi màu vàng kim lạnh nhạt nhìn hai người đang dính một chỗ với nhau trong phòng bệnh.

Thi Lạc đương nhiên nhận ra người đàn ông này. Ngày đó, hình ảnh hắn ôm Nam Nhiễm đột nhiên biến mất trong phòng bệnh đã khắc sâu vào trong tâm trí của cậu ta.

Thi Lạc sợ Nam Nhiễm thay đổi chủ ý nên càng dùng sức ôm đùi Nam Nhiễm hơn.

"Tôi nói cho cô biết, dù cô có đi đâu tôi cũng sẽ đi theo cô, cô tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý đi."


Cậu ta thật sự không muốn tối nay phải tiếp tục chịu tra tấn nữa.

Nam Nhiễm vừa nhìn thấy Công Tử Uyên tới, hai mày liền nhíu lại, không biết tại sao mà có hơi bực mình. Liếc mắt nhìn cả người hắn một cái, hắn còn chưa kịp nói gì thì cô đã tức giận.

Công Tử Uyên nhìn vẻ mặt của Nam Nhiễm, hơi thở quanh người càng trở nên lạnh nhạt. Thân hình của hắn lóe một cái đã xuất hiện trước mặt Nam Nhiễm. Sau đó, duỗi tay kéo Nam Nhiễm về phía mình.

Đôi môi Công Tử Uyên mấp máy, nói từng chữ từng chữ, "Để ý như vậy là đã coi trọng người khác?"

Hắn vừa mở miệng cả phòng đã chìm trong yên tĩnh.

Thi Lạc ôm đùi Nam Nhiễm là vì muốn Nam Nhiễm bảo vệ mình, cậu ta vẫn chưa muốn chết, hơn nữa là cậu ta bỏ tiền, đương nhiên Nam Nhiễm phải ở bên bảo vệ cậu ta 24/24.


Bất quá, cái tên Công Tử Uyên này... cũng không thể chọc vào được.

Thi Lạc xoay người cứng đờ thả lỏng tay ra, nỗ lực
kéo cái chân tàn tật đang bị bó thạch cao của mình bò về phía trước, miệng thì nói: "Hai người tiếp tục đi, tôi ở bên cạnh chờ."

Giá trị đánh nhau của Nam Nhiễm thì đạt đến độ biếи ŧɦái, còn cái tên Công Tử Uyên này lại không giống con người. Trong căn phòng này cũng chỉ có mỗi mình cậu ta là gầy yếu nhỏ bé dễ bị bắt nạt, cặp tình nhân bọn họ cãi nhau, chắc sẽ không liên lụy đến một người vô tội như cậu ta đâu nhỉ?

Công Tử Uyên cũng không biết bản thân nên nói gì.

Ban nãy hắn còn nhìn thấy hai người Nam Nhiễm và Thi Lạc ở trong phòng bệnh lôi lôi kéo kéo, hình như còn đang nói cái gì mà tôi nguyện ý, tôi nguyện ý, sau đó hắn còn tận mắt thấy Nam Nhiễm cười đùa vô cùng vui vẻ.  Nhưng, ngay khi nhìn thấy hắn xuất hiện thì cô lại lập tức trở mặt.
Hắn sống mấy trăm năm, cảm xúc đương nhiên sẽ ít dao động hơn người bình thường một chút. Dường như chính bản thân hắn cũng đã quên mất lần gần nhất cảm xúc của bản thân dao động mãnh liệt như thế này là khi nào. Không ngờ hôm nay hắn lại vì một chút thay đổi nhỏ của Nam Nhiễm mà bị chọc tức đến tâm thần mức rối loạn.

Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm hắn.

"Anh khôi phục trí nhớ rồi?"

Công Tử Uyên không nói chuyện, chỉ lạnh nhạt nhìn cô.

Nam Nhiễm nâng cằm mở miệng uy hiếp: "Nếu anh đã khôi phục trí nhớ thì em sẽ cân nhắc đổi một viên dạ minh châu khác." Trước khi hắn vứt bỏ cô, cô vẫn nên tự mình đưa hắn đi đổi một viên khác thì hơn.

...

Nhiễm tỷ luôn luôn lựa chọn con đường mà tui không theo kịp?

Nữ chính nhà người ta: "Anh nhớ lại rồi sao? Lúc đó em chỉ là quá thích anh nhưng nếu không nhờ chuyện này thì sẽ không thể gặp anh được nữa nên mới muốn tận dụng cơ hội để có thể ở bên cạnh chăm sóc và bồi dưỡng tình cảm với anh thôi. Anh tha thứ cho em được không? Anh muốn bắt em làm gì em cũng làm!"
Nhiễm tỷ nhà tui: Anh nhớ lại rồi thì kệ anh. Tôi sẽ đổi một viên dạ minh châu khác.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện