Ánh mắt kia rất kì quái.
Nam Nhiễm nghiêng đầu.
"Làm gì?"
Thi Lạc vô cùng đau đớn nói: "Tôi mới là cố chủ đúng không? Vệ sĩ Nam Nhiễm?"
Tại sao Nam Nhiễm lại có biểu hiện ngược lại như cô là kim chủ vậy?
Nam Nhiễm chống tay lên trán, chậm rãi nói: "Tôi biết."
Cậu ta còn phải trả tiền cho cô, chuyện này đương nhiên cô biết.
Thi Lạc nghe vậy thiếu chút nữa tức đến hộc máu. Vì để bản thân có thể sống lâu hơn mấy ngày, cậu ta quyết định không tiếp tục bàn luận vấn đề này với cô nữa.
Một chân bước về phía trước, cố gắng dùng sức kéo cái chân còn lại đang bó thạch cao đi, Thi Lạc khó khăn đi về giường bệnh.
Nói đến cũng lạ, cái tên Chu Hạo Thiên giống như cảm nhận được cái gì đó nên từ ngày Nam Nhiễm ở lại phòng bệnh, Chu Hạo Thiên chưa từng xuất hiện qua một lần.
Năm ngày trôi qua.
Đến bóng dáng của Chu Hạo Thiên cũng không thấy đâu, mỗi ngày Thi Lạc đều trôi qua rất vui vẻ thần thanh khí sảng.
Nam Nhiễm cũng cảm thấy khá tốt, chỉ có một điều không tốt chính là không thể ngủ chung với dạ minh châu.
Ngược lại là Công Tử Uyên, sau khi nhịn năm ngày, rốt cuộc đến buổi tối ngày thứ năm hắn nhịn không được xuất hiện trong phòng bệnh.
Lúc đó, Nam Nhiễm đang chống cằm xem phim truyền hình nhưng khi bản thân đang xem đến đoạn cao trào thì IPAD bị người khác lấy mất.
Cô sửng sốt ngẩng đầu lên, vốn dĩ bởi vì IPAD bị đoạt mất nên tâm tình vô cùng không tốt. Nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, cỗ tức giận đang dâng lên kia nhanh chóng tiêu tán.
Chỉ là cô còn chưa nói lời nào, đã nghe [cạch] một tiếng.
Cái IPAD kia bị Công Tử Uyên ném xuống đất.
Trong giọng nói lạnh băng của hắn còn mang theo một vài cảm xúc khác.
"Lúc anh đi nhìn qua trông em rất luyến tiếc."
Nam Nhiễm đang muốn gật đầu lại nghe hắn nói tiếp.
"Năm ngày không gặp, anh thấy em cũng không hề có cái gì gọi là bỏ không được, nhìn qua cuộc sống còn rất nhẹ nhàng tự tại."
Hệ thống nghe câu nói chua loét này của Công Tử Uyên. Nội tâm bắt đầu cân nhắc, gần đây dạ minh châu bị rơi vào lu dấm sao? Sao câu nào câu nấy đều chua lòe giống như đang ghen vậy?
Ký chủ nhà nó nhìn giống kiểu người được mọi người yêu thích lắm sao?
Nam Nhiễm đứng lên.
Hai con ngươi màu vàng kim của Công Tử
Uyên nhìn chằm chằm gương mặt của cô.
Hắn lại nói: "Nam Nhiễm, anh nhớ lại rồi." Vừa dứt lời, trong phòng bệnh trống không bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều ma cà rồng. Ngay cả Lệ Nhã và Bate Caesar mà Nam Nhiễm đã gặp trước đây cũng nằm trong số đó.
Có hai con ma cà rồng đi tới mép giường, sau đó giơ tay đánh ngất Thi Lạc rồi vác cậu ta từ trên giường lên. Bọn họ nói với Công Tử Uyên: "Vương, chúng ta sẽ dùng cả tánh mạng để bảo vệ cậu ta an toàn."
Nam Nhiễm hơi nghiêng người nhìn về phía giường bệnh, sau đó ánh mắt lại chuyển lên người Công Tử Uyên.
Bate Caesar ở phía sau trịnh trọng nói: "Nam Nhiễm tiểu thư, Thi Lạc rất quan trọng với ma cà rồng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu ta an toàn, mong ngài yên tâm. Tối nay, giữa ma cà rồng và thợ săn sẽ xảy ra một cuộc đại chiến tàn nhẫn, hi vọng sẽ không dọa đến ngài."
Trong căn phòng này, chỉ có Nam Nhiễm là có thân phân đặc thù. Cô không phải ma cà rồng nhưng lại là người được Vương đánh dấu, nói cách khác nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cô sẽ trở thành vương hậu. Nhưng bởi vì thân phận nhân loại của cô nên Nam Nhiễm không được ma cà rồng chấp nhận, thậm chí phần lớn ma cà rồng đều phản đối Nam Nhiễm và ủng hộ Lệ Nhã ở bên cạnh Vương.
Bate Caesar là một trong số những ma cà rồng ít ỏi tán đồng Nam Nhiễm. Hắn ta nghĩ cũng nên giải thích rõ ràng mọi chuyện sắp diễn ra cho Nam Nhiễm biết.
Lệ Nhã cười khẽ một tiếng, bởi vì cô ta lớn lên rất xinh đẹp, mỗi lần cười lên đều toát ra vẻ mĩ miều, mị hoặc.
"Nói nhiều như thế với Nam Nhiễm tiểu thư làm gì?"