990.36
Bao nhiêu hi vọng của cô sụp đổ trong nháy mắt.
Vì đương sự đã lên tiếng, nhà trường quyết định đuổi học Đường Quả với lý do cô làm ảnh hưởng đến danh tiếng nhà trường. Hứa Mỹ Huệ trở về, biết được tin đó đã quở trách cô, sau đó bắt đầu đi lấy lại công bằng cho cô. Vì cô mà bà bỏ việc, nhưng không những không lấy được công bằng cho con mà cuộc sống của hai mẹ con còn đi xuống. Bà đi tìm công việc mới, chủ công ty biết bà có con gái đã từng bị bao nuôi, lại thêm bà mới hơn ba mươi, đoan trang, đẹp đẽ và có khí chất nên ông ta thường xuyên quấy rầy bà. Không may Đường Quả thấy được cảnh đó nên mới có bi kịch kia.
Đường Quả nhìn chủ nhiệm lớp, "Thưa cô, em thật sự không làm những chuyện đó. Hiện giờ em chỉ muốn học và thi vào một đại học tốt."
Chủ nhiệm lớp tin cô bé mang đôi mắt sáng trong trước mặt, "Cô sẽ báo cáo chuyện này với nhà trường, xem có thể liên lạc với hai bạn kia ra mặt giúp em hay không."
Chỉ cần hai người kia đồng ý, chuyện này có thể qua đi. Những lời đồn khác thì đều không có căn cứ, có thể dễ dàng kiểm soát được. Một học sinh ưu tú như thế, bà vừa tiếc vừa thương.
"Em cảm ơn cô ạ."
Hai người nói chuyện khá lâu, đến tận tiết học tiếp theo.
Đường Quả về lớp, nhưng chưa kịp mở miệng thì giáo viên ngữ văn đã nhìn cô căm ghét, "Đến muộn, đứng nghe ở ngoài."
"Tôi mong các em biết giữ gìn nhân phẩm của mình, đặc biệt là ở trường học. Không được mang các tật xấu vào trong trường, ảnh hưởng đến các bạn khác." Giáo viên ngữ văn đẩy mắt kính, nói tiếp, "Học sinh phải ra dáng học sinh, trường học là nơi đi học, đua đòi trang điểm hoa hòe hoa sói ảnh hưởng đến bộ mặt của nhà trường rất nhiều."
Nói xong, giáo viên ngữ văn không để ý đến Đường Quả nữa, tiếp tục bài dạy.
Mãi cho đến khi tan học, giáo viên xuống bục giảng, đi qua Đường Quả, bà ta cau mày, "Em này, tôi mong em không cần mang không khí nào đó đến lớp, ảnh hưởng đến các bạn khác."
"Cô Trần, cô nói không khí là không khí gì?" Đường Quả nhìn thẳng bà ta.
Giáo viên ngữ văn kinh ngạc, "Em làm cái gì em tự biết, chẳng lẽ phải để tôi vạch trần. Đến muộn hai mươi phút là đi chơi đâu chứ?"
Bà ta không thích Đường Quả, cô xinh đẹp, có phần kiêu ngạo và khó ưa. Có một lần, bà ta vô tình gặp phải Hứa Mỹ Huệ, là một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, còn là giám đốc của công ty lớn. Bà ta nghĩ, trẻ như thế đã ngồi trên ghế giám đốc, lại còn là mẹ đơn thân, không biết đã dùng quy tắc ngầm bao nhiêu lần rồi. Sau khi tin đồn về Đường Quả xuất hiện, bà ta càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình. Trên bất chính dưới sẽ loạn, một kẻ xinh đẹp muốn thăng chức không phải quá đơn giản hay sao? Nói không chừng Đường Quả cũng là do không cẩn thận mà có.
"Cô Trần, cô có thể đi hỏi cô chủ nhiệm của tụi em để xem em có đi chơi với cô ấy hay không."
Cô vừa nói xong, xung quanh cười ầm lên.
Sắc mặt giáo viên ngữ văn thay đổi. Bà ta không ngờ cô dám cãi bà ta, ôm cục tức rời đi.
Học sinh có nhân phẩm không tốt sẽ bị đuổi học sớm thôi, bà ta không cần nói thêm cái gì.
991.37
Chủ nhiệm lớp nói cho bên nhà trường, nhà trường đồng ý đến tìm Ngụy Lượng và Tả Nhiên trước, dù sao đây cũng là đương sự. Chỉ cần cả hai mở miệng chứng minh cả hai và Đường Quả trong sáng, chuyện này không thành vấn đề.
Trước khi tan học, chủ nhiệm tìm Đường Quả, báo rằng không liên lạc được, đồng thời hỏi cô có muốn chuyển trường không, hiện tại ở đây không hợp để cô học tập.
"Có thể hai bạn ấy thấy em không đủ thành ý, em tự đi hỏi vậy." Đường Quả hy vọng, "Cô thấy được không ạ?"
Chủ nhiệm lớp nghĩ một lát rồi trả lời, "Vậy em đi hỏi thử đi, nếu không được, cô nghĩ em nên chuyển trường."
Không nhất thiết vì lời đồn mà hủy diệt cả đời.
Bà chỉ là một giáo viên chủ nhiệm, không thể làm gì. Hai nam sinh kia cũng không phải người bà có thể động đến.
Hồi còn trẻ, bà rất thẳng tính, phải vấp ngã bao nhiêu lần mới học được cách khôn khéo hơn, lạnh nhạt hơn để cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Bà học cách làm ngơ, bỏ mặc những chuyện không phải của mình, cuộc sống thảnh thơi hơn rất nhiều.
Có đôi khi lòng tốt lại không mang đến kết quả tốt, ngược lại còn thành làm ơn mắc oán. Nhưng hiện giờ bà có chút tiếc nuối. Sau một thời gian ngắn tiếp xúc, bà nhận thấy cô bé này rất tốt, nếu như bà nhúng tay vào từ khi lời đồn xuất hiện thì có lẽ mọi chuyện sẽ không thành thế này.
Buổi chiều có giờ học, Tả Nhiên và Ngụy Lượng học thể dục. Bình thường thì bọn họ sẽ chơi bóng rổ.
Đường Quả tan học, đi tìm cả hai.
Cô xuất hiện ở sân bóng khiến nhiều người chú ý, thậm chí còn có người vây quanh cô. Thấy cô đến gần Tả Nhiên và Ngụy Lượng, bọn họ càng thêm tò mò, còn lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp.
Đường Quả lạnh nhạt, môi hơi cong lên.
"Lịch sử lặp lại, không biết lần này bọn họ lựa chọn thế nào."
Số liệu của hệ thống run lên. Nó nhìn hai nam sinh phía xa, không nghĩ bọn họ sẽ thay đổi quan điểm. Theo như kinh nghiệm của nó, đê tiện vẫn mãi là đê tiện, không nhận được một bài học đáng sợ, vĩnh viễn không biết được sai lầm của mình.
Tả Nhiên và Ngụy Lượng thấy Đường Quả đến gần, quay sang nhìn nhau, không chơi nữa mà chờ cô đến.
"Cậu tới đây làm gì?" Ngụy Lượng hỏi.
Đường Quả thoạt nhìn có chút do dự, cuối cùng cũng mở miệng, "Tớ xin các cậu, các cậu giải thích cho mọi người chứng minh giúp tớ với."
"Chứng minh cái gì?" Trong lòng Tả Nhiên vui sướng. Vẫn là Ngụy Lượng nói đúng, cô không chịu được áp lực, nhất định sẽ tìm đến bọn họ. Nhưng muốn bọn họ đồng ý bây giờ sao? Không thể.
Cả hai nhìn nhau, quyết định phải cho cô một bài học nhớ đời.
"Chứng minh chúng ta trong sạch, không có chuyện bao nuôi nào cả. Chúng ta vốn là bạn mà." Ánh mắt Đường Quả khẩn cầu, chờ mong.
Theo cốt truyện mà nói, trong lòng cô, hai người là bạn của cô, hiện tại đang tránh mặt cô là vì theo đuổi cô thất bại nên mới không gặp cô được.
992.38
Cô dám đi tìm bọn họ chỉ vì bọn họ là hai người duy nhất tin cô và đứng về phía cô. Ba người chơi chung với nhau lâu vậy rồi, cô tin bọn họ sẽ giúp mình.
Người xung quanh nhìn chằm chằm Tả Nhiên và Ngụy Lượng, chờ mong câu trả lời của bọn họ.
Tả Nhiên và Ngụy Lượng đột nhiên cười lên, ánh mắt như đang châm chọc rằng Đường Quả thật ngây thơ.
Ngụy Lượng nói, "Cần gì phải chứng minh, chúng ta vốn là thế mà."
"Phải. Vẫn chưa đủ tiền à?" Tả Nhiên lấy ví trong túi áo ra, nhét một xấp tiền vào trong tay Đường Quả, giọng nói có phần mờ ám, "Thiếu tiền thì cứ nói. Hồi nghỉ học cậu ra sức như thế, chúng tôi sẽ không bỏ mặc cậu đâu."
"Tả Nhiên, lấy thêm nữa đi. Dù gì cũng đã từng là người của chúng ta, không thể để chịu thiệt được." Giọng Ngụy Lượng rất to, "Nhưng mà, đòi tiền thì được, muốn quay lại thì không thể. Chúng tôi hết hứng với cậu rồi."
Cả hai đang vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Đường Quả, mong chờ cô sụp đổ lúc này.
Đương nhiên là bọn họ nhận được điều đó.
Đôi mắt nữ sinh trước mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi, còn mang theo tuyệt vọng.
Nghe tiếng người xung quanh bàn tán, bọn họ cười lên, nhưng trong lòng lại có chút không thoải mái.
"Trời ơi, hóa ra là thật à."
"Tả Nhiên và Ngụy Lượng đã thừa nhận rồi, cô ta bị bao nuôi thật."
"Muốn tiền ư? Đúng là tham lam."
Tả Nhiên khẽ cau mày, tầm mắt vẫn đặt trên người Đường Quả.
Đường Quả ném tiền đi, một giọt nước mắt chảy xuống, giọng nghẹn lại, "Phiền các cậu giúp tôi chứng minh rằng giữa chúng ta không có chuyện gì cả. Chúng ta chỉ là bạn bè trong sáng."
Cô tiến tới kéo áo Ngụy Lượng nhưng hắn lại hất tay cô ra. Hắn mặc kệ chút thương xót trong lòng, giọng lạnh nhạt đầy châm chọc, "Cầm tiền đi đi, không đi cũng không quay lại được đâu."
"Không, chúng ta chưa từng làm gì cả. Không phải mối quan hệ kiểu đó."
Nhưng người xung quanh không ai tin. Tả Nhiên và Ngụy Lượng là con nhà giàu, không nhất thiết phải nói dối chuyện này.
Bọn họ tin rằng đây là chân tướng. Đường Quả có nói thế nào cũng không ai nghe.
Ngụy Lượng và Tả Nhiên cầm đồ về lớp, Đường Quả muốn đuổi theo nhưng lại bị cản lại. Chưa đến mười phút, những chuyện xảy ra đã thành video trên diễn đàn.
Cùng ngày, nhà trường nhận đến
rất nhiều cuộc điện thoại từ phụ huynh học sinh, yêu cầu đuổi học học sinh bại hoại như thế. Ai cũng nghĩ rằng, nữ sinh kia dan díu với nam sinh trước, không trách Tả Nhiên và Ngụy Lượng được thì cũng phải đuổi học Đường Quả.
Đường Quả nhìn những lời chửi rủa trên mạng, cất điện thoại đi, nói với hệ thống, "Sắp rồi."
Cô chợt nhớ đến Hứa Mỹ Huệ, bà mà biết thì sẽ kết thúc một hạng mục quan trọng để nhanh chóng trở về, thế nên nói với hệ thống, "Mi chặn hết thông tin về trường trong máy mẹ ta, không được để bà ấy thấy."
Chỉ cần không thấy được là đủ để cô làm gì đó. Còn về sau thì giải thích sau.
993.39
"Thường Trạm, làm gì thế?"
Tả Nhiên và Ngụy Lượng hoàn toàn không ngờ rằng Thường Trạm mang vệ sĩ đến đánh bọn họ. Hiện tại cả hai bị trói trên sô pha, không thể động đậy.
Thường Trạm lạnh lùng nhìn cả hai, "Hai người khiến tôi vô cùng thất vọng."
"Thường Trạm, cậu điên rồi à?" Ngụy Lượng kêu to, "Vì một con nhỏ mà nặng tay với chúng tôi?"
"Đây không liên quan đến nhỏ nào hết, là mấy người quá độc ác." Thường Trạm tiếp tục sai bảo vệ sĩ, "Đánh tiếp."
"Á, này, Thường Trạm, cậu điên rồi. Cậu thích nhỏ đó thì cứ nói thẳng, chúng tôi sẽ không làm gì nữa."
Thường Trạm nhướn mày lên, lấy điện thoại gọi cho Đường Quả. Bắt được tín hiệu từ đầu dây bên kia, anh lên tiếng, "Là tôi."
"Anh Thường Trạm ạ?"
"Ừ." Thường Trạm do dự một chút, "Tôi đã trói cả hai lại, em muốn làm gì, tôi giúp em."
Đường Quả kinh ngạc một chút, âm điệu hơi hạ xuống, "Bọn họ nói như thế, đã khiến mọi chuyện ầm ĩ lên rồi. Anh có làm gì cũng vô dụng. Bây giờ nhiều phụ huynh đang yêu cầu nhà trường đuổi học em."
"Tôi sẽ giúp em, em sẽ không bị đuổi học. Em muốn làm thế nào?" Nghe thấy giọng nói bất lực kia, trong lòng Thường Trạm khó chịu vô cùng.
Anh tưởng chỉ cần cô không thích hai người kia thì sẽ không có vấn đề gì, không ngờ rằng anh quá vô tư rồi. Anh hoàn toàn quên rằng hai kẻ này tàn ác đến cỡ nào.
"Tôi sẽ đưa cả hai lên trường giúp em làm sáng tỏ."
"Không ai tin chuyện đó là giả đâu."
Thường Trạm mím môi nhìn hai người vẫn đang bị đánh, có phần bối rối, "Em đang ở đâu?"
"Em ở nhà."
"Tôi giúp em chuyển trường."
"Không."
"Vậy em muốn thế nào?"
"Kẻ phạm lỗi phải trả giá đắt."
Giọng nói này có phần lạnh nhạt khiến Thường Trạm cảm thấy không ổn. Nhớ đến những người đã lựa chọn phí hoài bản thân khi bị đồn thổi như thế, anh hoảng hốt.
"Chào anh, em không nói nữa."
Bên kia cúp máy khiến Thường Trạm không yên tâm chút nào.
"Nếu em ấy bị làm sao, hai người không thể thoát tội, chỉ có thể hối hận cả đời."
Tả Nhiên và Ngụy Lượng không cho là đúng. Trước kia có đồn thổi thế nào cô cũng vẫn bình thường. Bọn họ chỉ cho cô một bài học, đến khi hết giận rồi, bọn họ sẽ giúp cô chứng minh.
Hôm sau, Thường Trạm cho xe đến con hẻm gần nhà Đường Quả từ sớm. Thấy cô bình yên vô sự đi ra, anh hơi thở phào nhẹ nhõm.
Đường Quả ngồi trên xe anh đến trường. Khi đến nơi, quanh cổng đã bị bao vây.
Thường Trạm thấy thế, vội vàng kéo cô vào trong xe, sắc mặt vô cùng khó coi. Mọi chuyện nghiêm trọng hơn anh tưởng.
Những người đó là phụ huynh học sinh, còn có một số là phóng viên. Bọn họ rất kích động, "Đuổi học, nhất định phải đuổi học."
"Trường này bị làm sao thế, sao lại có loại người đó chứ?"
"Con tôi năm nay mới mười lăm, nhỡ bị nó dạy hư thì sao, mấy người không chịu trách nhiệm à?"
"Nếu không đuổi, tôi cho con tôi chuyển trường."
"Không ngờ trường tốt nhất cũng có loại như thế."
"Mấy người phải lấy lại công bằng cho chúng tôi."
Biểu cảm trên mặt Thường Trạm lạnh lùng, "Tôi đưa em về nhà, hôm nay không đi học nữa."
"Cho em xuống xe."
"Không được."
994.40
Đường Quả đẩy Thường Trạm, tự xuống xe. Thường Trạm cũng không ngờ cô lại khỏe như thế.
Thấy có người đã nhận ra cô, anh vội vàng đuổi theo.
"Là nó đúng không?"
"Hình như đúng là con nhỏ đó đấy."
"Giỏi lắm. Con đ*ếm mà vẫn còn dám đến đây học. Thích bán thân thì ra xã hội mà bán, đi học làm gì?"
"Hừ, vừa nhìn đã thấy không đứng đắn."
"Trông như hồ ly tinh."
"Hai thằng bé kia chắc bị lừa rồi."
...
Đủ loại câu từ khó nghe. Nếu không có người cản, chỉ sợ các phụ huynh này sẽ xông lên đánh Đường Quả. Nhưng có người mang đồ có thể ném, lập tức ném vào người cô.
Thường Trạm vội vàng ôm cô che chở. Có người vội nói, "Cậu kia, đừng để nó lừa."
"Con nhỏ này dơ bẩn như thế, cậu bảo vệ làm gì, đừng để bị lừa, hủy cả tương lai đấy."
Những người đó hung dữ chửi mắng. Người qua đường đứng xem, người trong trường cũng đứng xem, đa phần đều xem với ánh mắt khinh thường, còn số ít thì không tính dây vào, hoặc đứng một bên, hoặc quay đầu bỏ đi. Chuyện này không ai lo được, dính vào sẽ gặp rắc rối.
Tổng phụ trách bước ra ngoài, các phụ huynh yên tĩnh lại, "Các vị phụ huynh, qua cuộc họp nội bộ khẩn cấp, nhà trường cho rằng hành vi của em Đường Quả đã gây ra nhiều phiền toái cho các học sinh khác và ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của nhà trường. Chúng tôi quyết định đuổi học em Đường Quả."
Đường Quả nhìn xung quanh, phụ huynh nào cũng vỗ tay cười lớn.
"Đúng, phải đuổi học, phải đuổi học chứ."
"Tốt lắm, mấy loại bại hoại như thế này nên bị đuổi."
Phóng viên cũng vọt đến trước mặt Đường Quả.
Đường Quả ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong, "Tôi chỉ muốn nói một câu, tôi không làm gì bại hoại ảnh hưởng đến không khí trong trường, cũng không làm gì như người ta đồn thổi. Ngược lại mấy người hủy hoại thanh danh của tôi, tuyên truyền những lời không đúng sự thật."
Đương nhiên, cô chưa nói xong đã bị các phụ huynh ngắt lời.
Thường Trạm thấy tình hình không ổn, vội vàng che cô lên xe.
Cô mở cửa sổ xe ra, nở một nụ cười xán lạn, "Một ngày nào đó, những kẻ bịa chuyện sẽ phải trả giá đắt."
Thường Trạm đưa Đường Quả về, im lặng không biết nói gì.
"Em định đến thành phố nào?" Nghĩ đi nghĩ lại, anh chỉ có thể làm như thế.
Đường Quả lắc đầu, "Tạm thời em không muốn đi đâu hết."
"Ngày mai tôi lại đến, nhất định tôi sẽ giúp em chứng minh trong sạch."
Đường Quả cười, "Cảm ơn anh."
"Không, không cần cảm ơn, chuyện đó là chuyện tôi nên làm." Lỗi anh, là anh không kịp thời ngăn cản Tả Nhiên và Ngụy Lượng.
Thường Trạm chào Đường Quả rồi về. Anh nghĩ rất nhiều, phải làm sao để có thể xử lý mọi chuyện. Anh thông minh thì có thông minh thật, nhưng anh còn chưa đến mười tám, rất nhiều việc không thể làm nổi.
Không ngờ rằng khi anh nghe đến tin tức của Đường Quả là từ trong nhóm lớp.
"Đường Quả lên sân thượng trong trường, định nhảy lầu."
Thấy được tin này, tim Thường Trạm nhảy dựng lên. Anh không nghĩ được gì nữa, vội vàng đến trường ngay.
Tả Nhiên và Ngụy Lượng biết đầu tiên. Cả hai nhìn nhau, nhanh chóng đứng dậy chạy đến trường. Đến nơi, thấy nữ sinh ngồi trên cao, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, khuôn mặt bọn họ không còn một giọt máu, tim cũng đập lệch nửa nhịp.