1000.46
Mấy nghìn người bị khởi tố cùng lúc lên tòa án, người khởi tố là một nữ sinh cấp ba, chuyện này đã kinh động toàn cầu ngay trong ngày hôm đó.
Đặc biệt hơn cả là nữ sinh này đã mời đến 30 luật sư giỏi nhất thế giới. Họ đã tham gia rất nhiều vụ kiện, rất hiếm khi thua, thậm chí còn chưa từng thua bao giờ. Đội hình mạnh như thế, không ai không bị hấp dẫn cả.
Phóng viên khắp nơi đổ về để chứng kiến vụ kiện có một không hai này. Bị cáo có mấy ngàn người, nghe nói chứng cứ đều trong tay luật sư hết. Ba mươi người là ba mươi luật sư giỏi nhất thế giới, họ dám kiêu ngạo xuất hiện như thế, chứng tỏ họ đã nắm chắc phần thắng.
Vụ kiện này mang tính lịch sử, có tòa án tối cao quản lý, thậm chí còn phát sóng trực tiếp toàn cầu. Phát sóng trực tiếp toàn cầu là yêu cầu của Đường Quả. Nhân lúc trong nước còn chưa kịp phản ứng, cô đã công khai chuyện này ra nước ngoài, cứ chỗ nào có mạng là sẽ biết, trong nước muốn giải quyết riêng hay làm gì đó cũng không thể.
Vài ngàn bị cáo nên không thể tiến hành kiện tụng ở tòa án chính quy. Sau khi họp một lần, cuối cùng bên kiện thống nhất địa điểm ở trường của Đường Quả. Đường Quả nói, "Trên đầu là trời xanh, dưới chân là đất rộng, tất cả cùng đứng đây nói chuyện cho rõ ràng. Những kẻ bịa đặt sinh sự, xúc phạm danh dự, nhân phẩm của tôi, công kích cá nhân tôi và người thân của tôi, một người cũng đừng hòng trốn."
Cô gái mười bảy tuổi đã khiến xung quanh khiếp sợ. Cô đứng giữa đám người, gương mặt nghiêm túc, khí thế áp đảo đến mức không ai có thể bỏ qua. Đôi mắt sáng ngời của cô như chiếu vào thế giới nội tâm của bọn họ vậy.
Một tháng sau, phiên tòa bắt đầu.
Ngày hôm ấy, số người tham gia chứng kiến vụ kiện này không chỉ ở trong nước mà nước ngoài cũng đến. Tất cả người trong trường đều ở đây, chỉ có số nhỏ không bôi nhọ Đường Quả, còn lại đều là bị cáo.
Nhìn bên bị cáo đông đúc, bao nhiêu người chấn động. Giáo viên và học sinh đứng xem, một số người hiện lên chút may mắn trong mắt, một số người nở nụ cười nhẹ nhàng, một số khác thậm chí còn lên tòa làm chứng.
Trước kia họ không đứng ra vì không thể chịu trách nhiệm. Không ai giống như nữ sinh đó, bị bôi nhọ như vậy vẫn nghĩ đến chuyện tố cáo. Họ là người bình thường, họ không có đủ dũng khí, cũng không đủ tài lực. Họ nể nữ sinh kia vô cùng. Cô quá xuất sắc, dám nghĩ và dám làm chuyện không tưởng.
Chuyện to như thế, Hứa Mỹ Huệ không có khả năng không biết. Bà vừa kết thúc một hạng mục quan trọng đã nhận được tin chấn động toàn cầu rằng phiên tòa với mấy ngàn bị cáo sắp bắt đầu. Bà vốn chỉ ngạc nhiên thôi, nhưng khi thấy được thông tin của người kiện, bà hoàn toàn chết lặng.
Ngay khi phản ứng lại, bà nhanh chóng bay về, vừa xuống máy bay đã chạy như điên đến trường, vừa chạy vừa gọi cho Đường Quả. Giọng bà run run như muốn khóc đến nơi.
"Chuyện lớn như vậy sao không báo cho mẹ biết?"
1001.47
Trong mắt Đường Quả chứa ý cười, giọng nhẹ đi, "Công việc của mẹ sẽ bị trì hoãn. Chuyện này con có thể tự giải quyết mà."
"Con mới mười bảy!"
"Mười tám. Con sắp mười tám." Đường Quả đáp.
Hứa Mỹ Huệ không đành lòng trách cứ. Đọc tin tức rồi, bà không thể trách cô được.
Là bà sơ ý, chỉ lo kiếm tiền cải thiện cuộc sống cho hai mẹ con. Là lỗi bà, tưởng rằng con trông không có việc gì là không có việc gì thật. Bà không hề biết từ lúc con nhập trường đã bị vô số người công kích bằng ngôn từ. Bà không tưởng tượng nổi, nếu con gái bà không kiên cường như thế, liệu có được như bây giờ? Có lẽ cô bé đứng trên sân thượng ngày đó sẽ không mang loa ra nói tất cả là bị cáo mà sẽ nhảy xuống tan xương nát thịt trước những con mắt khinh bỉ của mọi người.
Bà hoảng sợ, tay cầm điện thoại run lên, "Quả Quả, mẹ đến ngay đây. Chờ mẹ."
Nếu con gái đã lựa chọn như thế này, bà làm mẹ nhất định phải đứng bên cạnh cô, cùng cô đối mặt. Những kẻ ác kia nên bị tố cáo, bị trừng phạt. Quả Quả nhà bà đã làm đúng, điều không đúng duy nhất là không nói cho bà biết.
Bà nhớ trước kia Đường Quả từng vay tiền bà, có lẽ ngay từ khi đó cô đã dự định cho vụ kiện này. Nhưng dù còn rất nhiều thắc mắc, bà cũng không thể nghĩ thêm gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng đến bên Đường Quả, cùng cô đối mặt với đám bị cáo đáng giận kia.
Hứa Mỹ Huệ đến rất nhanh. Mắt bà đỏ lên, chân cũng vội vàng chạy đến, tay ôm Đường Quả. Hai mẹ con cùng ngồi trên ghế nguyên cáo.
Phiên tòa thẩm vấn rất dài. Các bị cáo không hề sợ hãi, biện minh rằng mình không bịa đặt, cũng không bôi nhọ Đường Quả, hết thảy đều là cô nói dối. Bọn họ nói, nếu cô không lấy ra chứng cứ, bọn họ sẽ kiện ngược lại cô. Ai ai cũng đắc ý. Bên bị cáo đông như thế, chỉ dùng nước bọt cũng có thể khiến bên kia chết đuối.
Phía bên kia thì cảm thấy các bị cáo thật đáng sợ. Hình ảnh nhảy dựng lên căm phẫn và tố cáo ngược Đường Quả xấu xí vô cùng.
"Tôi có nhân chứng." Đường Quả lên tiếng.
Sau đó là thời gian cho nhân chứng ra mặt. Người đầu tiên là Bạch Phỉ.
Bạch Phỉ vốn là người nhát gan, nhưng lúc này đây, trước bao nhiêu ánh mắt xa lạ, cô không hề sợ hãi mà cười tươi đầy tự tin, nói rõ ràng từng câu từng chữ. Cô không biết vì sao cô có thể nhớ rõ tất cả mọi chuyện, rằng Đường Quả đã bị công kích như thế nào, hay ai đã từng nói gì về Đường Quả.
Cô đi xuống, các nhân chứng khác đi lên. Đặc biệt nhất là có Thường Trạm trong đó.
Anh nghiêm túc kể lại chuyện trong trường. Ngụy Lượng và Tả Nhiên ngồi trên ghế bị cáo là hai người đầu tiên nhận tội và tự nguyện chịu phạt.
1002.48
Hai "phản đồ" khiến người khác vô cùng tức giận. Bọn họ tranh nhau chỉ trích, hai cậu ấm nhà giàu này không phải người tốt, thích nhất là dụ dỗ nữ sinh, không biết đã thay người yêu bao nhiêu lần, không bao giờ yêu được lâu dài. Bọn họ nói, nhân phẩm của cả hai có vấn đề, làm ra được chuyện này cũng không lạ gì.
Tả Nhiên và Ngụy Lượng chết cứng. Nghe người xung quanh chỉ trích, biểu cảm trên mặt họ đông lại.
Hóa ra khi cô bị công kích là như thế này.
Cả hai ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Quả. Cô vẫn nở một nụ cười nhạt, trông vô cùng tự tin. Cho dù có nhiều người không tin cô, cô cũng không hoảng loạn.
Đường lúc bên bị cáo vẫn còn phủ nhận mình chưa từng công kích Đường Quả, các luật sư lên tiếng.
Thẩm phán đồng ý cho họ đưa chứng cứ ra. Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Người trên toàn thế giới nhìn thấy video họ đưa lên, ai cũng sợ ngây người.
Bị cáo vừa rồi nhảy dựng lên nói mình không xúc phạm Đường Quả cũng xuất hiện trên video. Cảnh quay là ở nơi công cộng, mặt ai nấy cũng hung dữ. Có người nhỏ giọng ghen ghét, có người to tiếng bàn luận.
"Trông lẳng lơ chưa kìa, không phải ra ngoài bán thân thì làm gì?"
"Nghe nói là gia đình đơn thân. Hồi lớp mười tôi thấy mẹ của nhỏ đó rồi, trang điểm đậm lắm. Hẳn là con gái học mẹ, mới tí tuổi đã đua đòi trang điểm, dùng nhan sắc đổi lấy tiền."
"Biết đâu bà mẹ cũng bị bao nuôi, không cẩn thận mang bầu nên mới sinh ra
nó."
"Nghe đâu mẹ cậu ta là giám đốc công ty lớn, mới hơn ba mươi thôi. Có lần tôi đi ngang qua công ty đó, thấy bà ta lôi lôi kéo kéo một ông bụng bự, chắc là cấp trên đó."
"Hừ, không biết xấu hổ."
"Xui thật đấy, sao chúng ta lại có bạn cùng lớp như thế nhỉ."
"Đúng đúng, nếu không trong lớp chúng ta thì tốt rồi."
Màn hình chuyển cảnh liên tục, những người bị quay lại không hề biết khi bọn họ nói những lời đó, trông bọn họ xấu xí đến mức nào.
Bên bị cáo không dám nói gì nữa, mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể trơ mắt nhìn màn hình, không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ không ngờ mình bị quay lại, còn xấu như thế.
Tiếp tục chuyển cảnh đến lớp Đường Quả. Những người ở hiện trường, những người xem livestream mắt thấy tai nghe các nữ sinh chỉ mới mười mấy tuổi hỏi nhau rằng liệu có phải trong cặp Đường Quả có áo mưa hay không và xúi giục bạn cùng bàn của Đường Quả lục cặp cô. Từ Chỉ đi lục thật, bên trong không có áo mưa nhưng khi thấy đồ trang điểm, bọn họ suиɠ sướиɠ bàn tán, "Xem đi, học sinh cấp ba sao có thể mang cái này đến trường. Chắc chắn là trang điểm sau giờ học để đại gia đón đây."
Toàn cầu không thể tin được. Các nữ sinh thoạt nhìn ngây thơ vô cùng, sao có thể nói ra những lời ác độc đến vậy?
Video tiếp tục chiếu cảnh các bị cáo bôi nhọ, sỉ nhục, công kích Đường Quả.
1003.49
Bọn họ dường như không tránh đi, cứ thế công khai bôi bác Đường Quả dơ bẩn như thế nào trước mặt bao người.
Những người chứng kiến giận vô cùng. Dơ bẩn ư? Đám người kia mới dơ bẩn. Từ trái tim đến đầu óc, nhất là miệng, chỗ nào cũng thấy dơ.
Đến cảnh đám phóng viên ngồi trong góc, nhỏ giọng bàn luận làm sao để nói quá lên và tung tin đồn về Đường Quả, ruột gan họ sôi lên như thể muốn nôn ngay lập tức.
Bao nhiêu tin đáng sợ đều là do bọn chúng bịa đặt kiếm tương tác. Bọn chúng không hề nghĩ xem từng câu chuyện đồn thổi đó sẽ khiến nạn nhân tổn thương đến mức nào. Bọn chúng chỉ quan tâm đến lượng tương tác, lượng chia sẻ, số người bình luận, số người bàn tán. Bọn chúng pha cà phê, vừa uống vừa lăn chuột nhìn đám người bị câu từ của mình dắt mũi, trong lòng chửi người ta ngu xuẩn.
Tiếp tục chuyển cảnh. Đây là ngày Đường Quả đứng trên sân thượng, đa số bị cáo đứng ở đó. Dù đã thấy cô an toàn ngồi trên ghế, người xem vẫn hoảng vô cùng khi thấy chân cô lơ lửng trên không, chỉ sợ cô sẽ ngã xuống.
Nghe được những lời trong video, từ lo lắng, họ chuyển sang tức giận. Hai nam sinh thừa nhận lỗi lầm của mình và người xung quanh bàn tán, ai cũng được đặc tả chân thực. Trong khi đội cứu hộ nghiêm túc làm nhiệm vụ, những kẻ ác độc kia vẫn hỏi bao giờ nữ sinh kia mới nhảy, nhảy xuống khi nào, có nhảy hay không, vô số người còn giận dữ dậm chân nữa.
Những gương mặt đó, thật ghê tởm.
Đến khi Đường Quả nói muốn tố cáo, một chuyện buồn cười đã xảy ra: không ít người xám mặt trốn đi, phóng viên cũng tranh nhau chụp ảnh đồng nghiệp.
Video cuối cùng là hình ảnh các phụ huynh đứng ngoài cổng trường biểu tình, yêu cầu đuổi học Đường Quả, còn ném đồ vào người cô. Nếu không phải có một nam sinh cao lớn che chở, chỉ sợ cô đã bị ném đầy người.
Nghe một phụ huynh lớn tiếng chửi Đường Quả là đ*ếm, tất cả chết lặng.
1004.50
Những người bị lên hình đỏ mặt, muốn nói nhưng không thể nói gì được. Đối diện với sự thật, bọn họ không biện minh nổi. Người trên video là bọn họ. Những kẻ nói những lời kia cũng là bọn họ.
Bọn họ tưởng chỉ cần không thừa nhận là được, bị cáo quá nhiều, nữ sinh kia làm sao có thể kiện hết? Nhưng khi chứng cứ bày ra trước toàn thế giới, mặt bọn họ xám như tro tàn, nhất là mấy người có địa vị. Ngày thường, khi ở công ty, trong nhà, trong mắt người ngoài, hình tượng của bọn họ là khiêm tốn lễ độ, nhưng giờ hình tượng đó đã sụp đổ hoàn toàn.
Bọn họ không dám tưởng tượng, sau hôm nay, người xung quanh sẽ thấy bọn họ thế nào. Da đầu bọn họ tê dại, trong lòng cũng lạnh ngắt.
Các học sinh thường gọi là học sinh ưu tú cũng đỏ mặt cúi đầu, nắm chặt tay lại, mím môi, trong mắt là giận dữ và hối hận.
Bọn họ hối hận không phải vì làm sai, mà là vì đã nói ngay trước camera, thậm chí còn lộ ra bộ mặt xấu xí nhất.
Dù chưa phải chịu trách nhiệm hình sự nhưng bị nhiều người thấy được như thế, sau này bọn họ biết làm sao?
Trên ghế bị cáo, ai ai cũng ảo não.
Đường Quả không quan tâm vì sao bọn họ ảo não, cũng chẳng cần biết bọn họ có nhận ra lỗi lầm của mình hay không. Mục đích của cô chỉ có một, bắt bọn họ trả giá.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn. Những người đã từng bị bôi nhọ và công kích đăng bài lên kể ra chuyện của bản thân mình. Họ nói, họ phục cô bé kia, dám đương đầu với khó khăn, tố cáo đám người ác độc đó.
Người thân của những người bị hại cũng kể lại chuyện trước khi mất họ đã áp lực như thế nào, mắc bệnh tâm thần ra sao, điều trị kiểu gì để rồi cuối cùng đưa ra quyết định phí hoài bản thân.
Những người bị công kích như thế ở khắp nơi trên thế giới, rốt cuộc cũng có một người dám đứng lên tố cáo hung thủ. Họ vỗ tay hoan hô, hoặc ngồi trước màn hình máy tính, hoặc cầm điện thoại di động cổ vũ cho cô, đồng thời cũng kể lại chuyện của mình.
Mục đích của họ là khiến những kẻ ác ý đồn đại linh tinh sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Chỉ cần có người chịu phạt, sau này số người bịa đặt ác ý sẽ ít đi nhiều.
Chuyện này nổi tiếng thế giới, lại được vô số người bị hại gửi đơn nên tòa án xử lý rất nhanh. Các bị cáo đều bị phạt, nghiêm trọng thì ba năm, thấp nhất sáu tháng, chưa đến tuổi bị phạt một số tiền khổng lồ. Phụ huynh không dạy con tốt thì phải nộp phí chịu phạt.
Đương nhiên, nhiều người không phục, muốn kháng án. Bọn họ tưởng rằng ít nhất thì sẽ có cơ hội xoay người, nhưng tòa án tối cao đã bác bỏ biên bản của bọn họ. Dù có xin bao nhiêu lần vẫn vậy.
Pháp luật nghiêm minh, toàn cầu sôi trào, nhất là người bị hại và gia đình người bị hại. Họ biết thế giới không có công bằng tuyệt đối, hoặc vốn dĩ không có công bằng, nhưng qua nữ sinh kia, họ có động lực để cố gắng. Bắt những kẻ đó chịu phạt là mong muốn của họ.