1010.56
Anh nhanh chóng xuất hiện, lạnh lùng nhìn Ngụy Lượng và Tả Nhiên vẫn còn trong trạng thái đông cứng, "Bọn họ đến gây sự với em à?"
"Không có." Đường Quả cười, "Bọn họ muốn xin lỗi em, em không tha thứ, cũng không thể tha thứ."
Nghe cô nói vậy, trên mặt cả hai không còn một giọt máu nào.
Thường Trạm thở phào một hơi. Anh đến trước mặt Tả Nhiên và Ngụy Lượng, giọng nhẹ hơn một chút, "Tốt nhất là đừng quấy rầy em ấy."
"Tôi... Về sau tôi sẽ không quấy rầy cậu ấy nữa." Ngụy Lượng nhìn chằm chằm vào Đường Quả. Hắn không muốn tin những gì Đường Quả nói là thật. Nhưng chứng cứ đã bày ra trước mắt, hắn không thể không tin.
Vậy cô là ai? Hắn không biết. Hắn chỉ biết Đường Quả vốn dĩ đã bị cả hai hại chết. Cô ấy đã thực sự nhảy xuống, hệt như trong giấc mơ.
Tả Nhiên cũng không nói được gì, đầu đau nhức, chỉ có hình ảnh nữ sinh nhảy lầu. Hắn nắm chặt tay lại. Hóa ra không phải mơ. Đó là chuyện thật.
Rốt cuộc thì hắn cũng nhận ra nữ sinh trước mặt là lạ ở chỗ nào. Phải rồi, đây không phải cô ấy, chỗ nào cũng khác lạ.
"Hai người còn mấy ngày tự do, muốn đi đâu thì đi đi."
Thường Trạm không biết suy nghĩ của bọn họ, chỉ nghĩ rằng bọn họ buồn vì không được tha thứ, "Em ấy không tha thứ cũng là chuyện bình thường. Sau này đừng có quấy rầy em ấy, đừng có xuất hiện trước mặt em ấy. Bao giờ các cậu ra tù rồi thì bắt đầu cuộc sống mới."
À phải, bọn họ còn phải đi tù.
Vì bọn họ chưa đến tuổi nên khi gặp những chuyện như thế này, gia đình sẽ giúp bọn họ giải quyết. Nhưng vụ việc lần này quá lớn, người nhà không lên tiếng nữa, chỉ nghe theo quyết định của tòa. Bọn họ bị phạt tù bao nhiêu năm thì sẽ ngồi tù bấy nhiêu năm.
Người nhà bọn họ sợ gì?
Bọn họ nhìn nữ sinh được Thường Trạm che chở, cô ấy ư? Cô ấy có thể mời ba mươi luật sư giỏi nhất thế giới, có thể yêu cầu tòa cho phát sóng trực tiếp vụ kiện, đưa hình ảnh xấu xí của bọn họ cho toàn thế giới thấy. Cô có thể khởi tố mấy ngàn người thành công, khởi tố nhà trường thành công, được các nạn nhân của bạo lực ngôn từ chào đón, thành lập quỹ hội nhận tiền quyên góp, có cái gì cô không dám làm?
Người như thế sao chỉ có thể là một nữ sinh cấp ba?
Nhớ đến giấc mơ, bọn họ xám mặt, rời đi.
Chuyện trong mơ không phải giả, bọn họ thật sự hại chết người.
Nếu cô có năng lực như thế, vì sao không ngăn cản ngay từ đầu chứ?
Cả hai nhớ lại, đột nhiên giật mình, đỏ mắt. Ngồi trong xe nhìn nữ sinh vui vẻ nhận kem từ tay Thường Trạm, hốc mắt bọn họ nóng lên.
"Tả Nhiên, lúc cô ấy chơi chung với chúng ta có phải là cho chúng ta cơ hội không? Nếu chúng ta không ác như trước, liệu kết quả có khác đi không?"
1011.57
"Ngoài chuyện này ra, tao không nghĩ ra cái khác. Cô ấy bản lĩnh như thế, sao lại cần tốn thời gian cho chúng ta."
Tả Nhiên dựa vào ghế, giọng khàn đi, "Chắc vậy."
"Cô ấy cho chúng ta cơ hội sửa sai rồi đúng không?" Ngụy Lượng nghẹn ngào, tay ôm mặt, "Chỉ là chúng ta không phát hiện, cũng không quý trọng cơ hội ấy. Chúng ta ác từ trong xương, không có chuyện xảy ra hôm nay, chúng ta sẽ không nhận ra chúng ta sai đến mức nào."
"Đúng." Tả Nhiên đáp, "Nếu không có hậu quả nghiêm trọng, chúng ta sẽ không nhận ra được sai lầm của mình."
Hai người im lặng, không mở miệng nữa.
Mấy ngày sau, Thường Trạm nói cho Đường Quả biết cả hai đã đi thi hành án, bị phán ba năm.
Vì vụ kiện của Đường Quả mà pháp luật sửa đổi. Thế giới này vẫn không công bằng, vẫn có những chuyện pháp luật không làm được, nhưng nhờ sự nỗ lực của tất cả mọi người mà thế giới dần trở nên tốt đẹp hơn. Thời nào cũng có cái khó khăn, nhưng vẫn có những thứ sẽ thay đổi được nếu có cố gắng. Không có gì là bất biến cả.
"Thời gian của ta có hạn, ta chỉ muốn làm những gì khiến mình thoải mái, dù cách làm có cực đoan thế nào." Đường Quả nói với hệ thống, "Trong lòng thoải mái là được, quan trọng quá làm gì. Dù sao ta cũng không phải người tốt."
Hệ thống: [Nhưng ký chủ đại đại là người có nguyên tắc.]
Nó không thể khen ký chủ là người tốt được, cô vốn có phải người tốt đâu. Nhưng nói cô là người có nguyên tắc thì khen bao nhiêu cũng được. Không động đến cô, cô không gây hại cho ai, nhưng động đến rồi, kẻ đó nhất định sẽ gặp xui xẻo.
Ký chủ đại đại không phải người tốt nhưng cô sẽ tiện tay làm việc tốt, mặc dù trong mắt cô còn chẳng tính là việc tốt, chỉ đơn giản là nổi hứng lên thì làm. Những việc đó là những việc chẳng ai dám làm, cũng không thể làm.
Cô nói: "Có bản lĩnh phản kháng, tại sao phải sống chui sống lủi như thế?"
"Nhẫn nại là nói cho người không có bản lĩnh nghe. Không có bản lĩnh phản kháng không phải nhẫn nại."
"Quy tắc? Là để trói buộc những kẻ ở tầng dưới. Mi thấy quy tắc của thế giới tu tiên không? Kẻ mạnh là trên hết, vì ở thế giới tu tiên, ai cũng có thể thành kẻ mạnh. Dù có nhỏ có yếu, chẳng ai thích bị trói buộc cả. Người tu luyện à, chỉ có trời đất mới trói buộc bọn họ được. Nhà giam mới là nơi chú trọng quy tắc, nếu muốn sinh tồn trong đó, không có quy tắc thì sẽ loạn."
"Có thể so sánh đơn giản, ở nhà nghèo, khi mua đồ ăn đều phải dùng sổ sách để tính toán, cò kè mặc cả. Muốn ăn thịt nhưng sống khổ quá thì cũng đành phải nuốt nước miếng mua đồ chay thôi. Nhà giàu thì không giống thế, có tiền rồi, có gì không mua được? Muốn gì cứ mua thoải mái."
Hệ thống: [Vậy ý của ký chủ đại đại là, không muốn bị bắt nạt, không muốn sống nhẫn nhịn thì phải có năng lực, có địa vị, có tiền đúng không?]
1012.58
"Thống tử, mi càng ngày càng thông minh."
Hệ thống: [Có lẽ tôi hiểu được chút rồi. Những người hay nói tinh thần quan trọng hơn vật chất thì một là người nghèo tự an ủi bản thân, hai là người đã giàu có về mặt vật chất đi tìm nhu cầu tinh thần. Những người bần cùng nhưng nỗ lực sẽ chẳng bao giờ nói những chuyện đó, một ngày của họ đã đủ mệt rồi, nói mấy chuyện vô nghĩa này làm gì.]
Nó dừng lại, chợt nhận ra gì đó, [Phải nói, dù là người giàu hay người nghèo thì đều có mục tiêu riêng của mình chứ không mơ mấy thứ viển vông không thật.]
Đường Quả buồn cười, "Chú ý, mi là hệ thống, không phải con người."
[Có lẽ tôi có thể thành nhà nghiên cứu tâm lý con người.] Đi theo ký chủ đại đại, biết đâu sẽ có ngày nó xuất hiện ở các thế giới nhỏ? Chắc chắn nó sẽ làm một công việc thật ngầu.
Thật ra nó còn định nói tiếp, là những kẻ bịa đặt kia cũng là vì nhàm chán quá nên mới làm. Nhất là những lời đồn đại ác ý kiểu này. Bên giới giải trí thì là đồn có mục đích, ở đây thì không, nhưng dù sao thì bịa đặt và công kích ác ý người khác toàn đám nhàn rỗi.
Những người bận rộn khi có thời gian nghỉ ngơi thì nhất định sẽ đi nạp năng lượng vì tiền đồ của mình chứ không lên mạng làm anh hùng bàn phím giải tỏa tâm trạng.
Những ngày tiếp theo, hôm nào Thường Trạm cũng đến ngõ trước nhà Đường Quả đón cô. Đường Quả đến trường rồi anh mới đi tiếp.
"Này anh, sắp thi rồi đấy, anh vẫn còn thời gian đón em đi học à?" Đường Quả nhìn Thường Trạm, "Anh không thấy phiền hả?"
"Không." Thường Trạm cầm bút lên làm đề thi.
Anh là một người rất chăm chỉ, dù có chỉ số thông minh cao, anh cũng nghiêm túc học và thi.
Anh nghĩ, chỉ số thông minh là trời ban, nhưng có thông minh đến mấy mà không đi học thì cũng phí.
Hệ thống cảm thán, [Ký chủ, đây mới ra dáng con ông cháu cha này. Nhà có học, nhân phẩm tốt, biết cố gắng, người thường sao mà đuổi kịp.]
"Ừ đúng rồi." Đường Quả trả lời, "Cũng bình thường thôi. Ở thế giới này, người giàu sẽ càng thêm giàu. Đa số người giàu đều thông minh, quan tâm nhất là bồi dưỡng cho thế hệ sau, tuy vẫn còn một vài thành phần bại hoại. Đừng để vẻ ngoài đánh lừa, người ta vẫn luôn cố gắng từng ngày đấy. Mười mấy tuổi đã đi ba bốn quốc gia, nói bốn năm ngôn ngữ, mi có tưởng tượng được không?"
Hệ thống không nói được gì. Xuyên qua nhiều thế giới như vậy, đúng là đa số đời sau của người giàu đều rất giỏi vì được dùng tiền bồi dưỡng.
Không bao lâu sau là kỳ thi đại học. Thường Trạm thi vào trường top đầu cả nước. Trước khi nhập trường, anh vẫn đưa đón Đường Quả đi học.
"Thật ra không cần phiền vậy đâu."
Hệ thống: Nghĩ một đằng nói một nẻo, thích chết bà ra vẫn cố làm giá, đúng là miệng đàn bà không tin được.
"Không phiền." Thường Trạm nghiêm túc nhìn Đường Quả, giọng lạnh nhạt. "Tôi chờ em."
Đường Quả cười lên, "Chờ em làm gì?"
1013.59
Sắc mặt Thường Trạm không được tự nhiên. Anh nói, "Chờ em thi đỗ trường tôi."
"Còn gì nữa không?"
"Cùng học đại học."
"Hết rồi hả?"
Thường Trạm bị Đường Quả nhìn chằm chằm, càng mất tự nhiên hơn, tai cũng đỏ lên.
Đối mặt với ánh mắt mong chờ của cô, anh có phần bất đắc dĩ, "Chờ em thành bạn gái tôi, được chứ?"
"Đương nhiên là được rồi." Đường Quả hài lòng, thả va li của Thường Trạm ra cho anh đi, "Này nhé, anh phải chuẩn bị xem nên thổ lộ với em thế nào, không thì còn lâu em mới làm bạn gái anh."
Năm sau, Đường Quả thi đậu cùng trường với Thường Trạm, Thường Trạm tỏ tình cô.
Ngày đó, anh nắm tay cô, đưa cô đi ăn kem, còn mua kem đủ vị đặt trước mặt cô. Anh nói, anh muốn cô làm bạn gái mình, muốn nắm tay cô đi hết quãng đời còn lại. Anh cũng nói sẽ bảo vệ cô cả đời.
"Anh này, hình như anh quên em đỉnh thế nào rồi." Đường Quả xúc kem ăn,
vô cùng kiêu ngạo.
Thường Trạm nhớ đến chuyện cô làm, vội gật đầu, "Tôi không quên." Dừng một chút, anh vẫn dịu dàng, trên gương mặt lạnh lùng mang theo ý cười, "Nhưng tôi vẫn muốn bảo vệ em."
Cô lợi hại đến mức nào, anh cũng muốn bảo vệ cô. Ai nói người giỏi không cần bảo vệ? Những người tài giỏi ấy đều đã từng bị tổn thương, từng không có ai bảo vệ nên mới tài giỏi như thế.
Khi cô còn yếu, anh không có cơ hội bảo vệ cô, chỉ có thể bảo vệ ở chặng đường tiếp theo.
"Hôm nay ngoại lệ." Thường Trạm thấy cô liên tục ăn kem, không thể không nhắc, "Lần sau không được ăn nhiều như thế, một phần ba là cùng. Con gái ăn đồ lạnh nhiều không tốt."
"Vầng." Đường Quả cười cong mắt, tiếp tục ăn kem.
Thường Trạm nhớ đến chuyện Tả Nhiên và Ngụy Lượng nói, rằng cô không phải Đường Quả, Đường Quả thật đã bị bọn họ hại chết. Anh thầm nghĩ, người anh quen là cô, người anh thích cũng là cô của hiện tại. Người này đã thu hút anh. Cô báo thù, còn làm rất nhiều việc mà nhiều người, bao gồm cả anh, không làm được.
Đường Quả nhập học thuận lợi. Cô là danh nhân thế giới, là người thành lập quỹ người bị bạo lực ngôn từ, đã giúp rất nhiều người vô tội kiện tụng thành công. Nhà trường biết tin có tân sinh viên là Đường Quả, không chỉ kinh ngạc mà còn vội vàng kiểm tra xem mình có từng lén nói xấu ai không, nhất là nói xấu không chứng cứ.
Từ khi Đường Quả vào trường, trong trường hòa thuận vô cùng, gần như không ai nói ai không phải. Các giảng viên hài lòng vô cùng. Họ thường là đối tượng chế giễu của sinh viên. Một giảng viên Toán bị hói đầu luôn bị sinh viên nói sau lưng, không thể đánh sinh viên được. Một nữ giảng viên khác có dáng người đầy đặn cũng bị nam sinh viên đánh giá không ít lần. Một nữ sinh viên bị mụn nhiều, có tận lực trị liệu cũng không có hiệu quả rõ rệt, thường xuyên bị người ta chê xấu, chê tởm, đến nỗi canh cánh trong lòng, đêm không ngủ được, mụn mọc càng nhiều. Thêm các nam sinh, nữ sinh mập mạp luôn thành đối tượng chê bai nữa.
Đường Quả nhập trường, những chuyện này gần như không còn. Không ai không cảm thán, hai chữ Đường Quả như có thể đánh bay mọi tin đồn vớ vẩn vậy.
Về sau, giảng viên Toán đi cấy tóc, nữ giảng viên tự tin hơn, nữ sinh mọc mụn trừ mụn thành công, sinh viên béo cũng giảm cân, hết thảy đều là chuyện tốt.
Họ thầm cảm kích Đường Quả rất nhiều.
Giảng viên trong trường đều nói, bốn năm Đường Quả học đại học là bốn năm trong trường hòa thuận nhất. Có lẽ là vì vụ kiện toàn cầu kia khiến họ cảnh giác hơn, tưởng rằng có nói gì cũng có thể bị quay chụp lại, từ đó hình thành thói quen không bàn tán về người khác, cũng không bịa đặt về người khác. Ngay cả khi đọc tin tức trên mạng, họ cũng không chia sẻ linh tinh mà tự hỏi liệu có phải thật không hay là người khác tung tin.
Không bàn tán, không công kích, họ đột nhiên nhận ra thế giới có thể đẹp đến thế. Gặp ai đó, khen người ta một chút, trong lòng cũng vui một chút. Tôi khen anh, anh khen tôi, thật là hài hòa.
Thời gian học đại học của Đường Quả yên bình trôi qua.
Cứ đến giờ tan học, sẽ có người nắm tay cô đi về. Ai cũng cảm thán về anh bạn trai của cô.
Thường Trạm đối xử với người nào cũng lạnh lùng, vậy mà ở trước mặt Đường Quả, trông anh không khác gì cún con, vừa đáng yêu vừa nghe lời, quả thực chói mù mắt bọn họ.
Đến ngày tốt nghiệp, cô ôm lấy tay Thường Trạm, "Anh này, có muốn đi lĩnh giấy chứng nhận không?"
"Giấy chứng nhận?"
"Giấy kết hôn ấy, muốn không?"
Thường Trạm hơi căng thẳng, câu chữ lộn xộn, "Anh... Anh còn chưa chuẩn bị cầu hôn em nữa."
"Cầu hôn gì, đi lĩnh giấy trước. Em bận lắm, tháng sau phải ra nước ngoài họp rồi."
Thường Trạm không do dự, vội chấp nhận ngay, "Vậy thì đi." Anh tính toán trong lòng xem nên cầu hôn cô thế nào.
Cuối cùng, thứ cho anh không thể nghĩ ra được cái gì lãng mạn. Anh đưa hết cổ phần mình kiếm được cho Đường Quả, mua nhẫn kim cương cho cô đeo, còn mang hết thẻ ngân hàng gửi cô, "Tiểu Quả, em dùng đi, dùng hết cũng không sao, anh kiếm tiền được."
Anh nuôi vợ được.
Tuy vợ anh hơi đặc biệt một tí, hơi giỏi kiếm tiền một tí, một vụ kiện kiếm được mấy chục vạn đến trăm ngàn vạn, anh cũng kiếm được không kém cô.
Đường Quả vui vẻ nhận lấy. Dù cô không thiếu tiền, nhưng tiền của anh thì cô vẫn muốn nhận.
"Tiểu Quả muốn có đám cưới thế nào?"
Đường Quả mỉm cười, "Chuyện đám cưới em lo hết rồi, cứ để em." Tình yêu là đôi bên trả giá, cô có tài năng, cũng muốn chiều anh, làm sao có thể để việc gì cũng muốn anh nhọc lòng.
1015.kết
Thường Trạm hiểu được suy nghĩ của cô. Anh không ngại gì cả, cũng biết cô không quan tâm. Nhưng cả hai có suy nghĩ giống nhau, là làm sao để đối xử tốt với nhau.
Anh cảm giác như đã sống nhiều đời như thế.
"Đời trước chúng ta là vợ chồng."
"Đúng. Đời trước chúng ta là vợ chồng, không chỉ là đời trước, đời trước, trước nữa cũng thế."
Thường Trạm cười lên. Anh tin.
Không biết cô đến từ đâu, nhưng cô nói gì thì đúng là như thế, huống chi anh cũng cảm thấy thế. Anh nắm tay cô, nhẹ hôn lên, "Vậy kiếp sau cũng thế đúng không?"
"Nếu anh ngoan một chút thì đúng."
"Chắc chắn rồi." Thường Trạm trả lời. Anh cảm giác như kiếp nào hai người cũng ở bên nhau vậy.
Đời này Đường Quả chọn làm luật sư, chuyên tố tụng các vụ kiện liên quan đến đồn đãi. Nhưng mười năm sau cô không nhận nữa, chỉ có thể làm nghề khác. Nhưng nhìn chung thì cuộc sống của cô ở đây cũng không tệ lắm, cô đã thành công để lại dấu vết của mình.
Tuổi thọ của cô vẫn chỉ kéo dài được hai mươi năm là cùng, nói cách khác, cô sống đến ba mươi bảy tuổi, vẫn còn sức trẻ.
Cả thế giới bàng hoàng khi nghe tin cô không còn nhiều thời gian.
"Cô ấy còn trẻ như thế, nhất định là tin vớ vẩn."
"Kiện đi, kiện mấy người bịa chuyện đi."
Nhưng mà, có kích động thế nào cũng không thể thay đổi sự thật.
Vô số người nghe tin tiếc nuối. Người đã thay đổi thế giới này sao có thể yếu ớt như thế. Ông trời cho cô quá ưu tú để đưa cô đi hay sao?
"Em xin lỗi, em phải bỏ anh rồi."
Thường Trạm cười cưng chiều, nắm lấy tay cô, ghé bên tai, "Nói vớ vẩn, chỉ cần thế giới từng có sự tồn tại của em, anh sẽ không thấy cô đơn. Mà có cô đơn, nghĩ đến em sẽ không cô đơn nữa."
"Hẹn nhau ở thế giới sau đi." Đường Quả cười.
Thường Trạm gật đầu, "Anh hứa sẽ ngoan, sẽ chờ em tìm anh."
"Được, chỉ cần anh ngoan, nhất định em sẽ tìm anh."
Trong những giây phút cuối cùng, Tả Nhiên và Ngụy Lượng xuất hiện, một lần nữa xác nhận xem giấc mơ có phải thật không.
Đường Quả vừa cười vừa trả lời, "Là thật."
Thoạt nhìn bọn họ không phiền lòng vì giấc mơ, có được đáp án rồi, trong mắt chỉ có phức tạp.
Đường Quả đi rồi, tất cả cũng lần lượt rời đi.
Tả Nhiên và Ngụy Lượng rời đi cuối cùng, chỉ còn một mình Thường Trạm canh cho cô.
Màn đêm buông xuống, Tả Nhiên và Ngụy Lượng không mơ thấy gì nữa, ngủ yên đến tận sáng. Hôm sau gặp nhau, Tả Nhiên lên tiếng trước, "Cô ấy thật tàn nhẫn, người đi rồi, mang luôn cả giấc mơ đi."
"Đúng, cô ấy thật nhẫn tâm."
"Cô ấy nói, người trong mơ không phải cô ấy, nhưng tao thấy cả hai rất giống nhau, tàn nhẫn với chính mình, tàn nhẫn với người khác, sao không phải cùng một người chứ?"
...
Đường Quả hơi bối rối. Đến khi cô nhìn thấy rõ ràng rồi, lập tức nhận ra trong tay mình có một quyển sổ. Ấy thế mà nó lại là giấy chứng nhận kết hôn.
Cô lật lên xem, đó là ảnh cô và một người đàn ông đẹp trai.
"Cảm ơn em, Tiểu Quả. Em kết hôn với anh rồi, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em."
Đường Quả cảm thấy không ổn, sao nghe như giọng của mấy thằng sở khanh thế nhỉ?
_
Editor: Lại hoàn thêm một vị diện nữa rồiiii
Huhu được có tí cơm chó, ăn không đủ no aaaa
Spoil chút, càng về sau càng ít cơm chó mà càng nhiều việc ức chế lắm nà