Edit: Minh Nguyệt
Beta: Beltious Soulia/Dã Linh
Chương 88 (1103):
Bà Lý nhìn xung quanh, sau đó kéo mẹ Lạc đến nơi ít người, thấp giọng nói, "Mấy ngày trước, có người nhìn thấy Lạc Diệc Thành nhà các người và một người phụ nữ bên nhau ở một căn hộ cao cấp."
"Ban đầu người kia còn tưởng rằng mình nhìn lầm, nhưng quan sát tiếp vài ngày thì vẫn thấy Lạc Diệc Thành ở nơi đó. Bà Lạc, vì tốt cho Diệc Thành nhà bà, bà vẫn nên về hỏi sớm chút đi. Cô con gái nhà họ Đường là người tốt, nếu chuyện này là thật, vậy thì Lạc Diệc Thành làm vậy cũng quá tệ rồi."
Trong lòng mẹ Lạc không tin những lời này, bà cho rằng con trai của bà không phải loại người như vậy. Nhưng những người xung quanh đều sôi nổi bàn chuyện này, tiếng còn càng ngày càng lớn. Bà không thể không thận trọng, vội chào tạm biệt người quen, sau đó rời khỏi bữa tiệc.
Bà không gọi điện thoại cho Lạc Diệc Thành ngay, nếu thật sự có việc này thì Lạc Diệc Thành chắc chắn sẽ không thừa nhận, nói không chừng sẽ còn che giấu người phụ nữ kia kỹ càng.
Nghĩ một hồi, bà quyết định sẽ âm thầm nghe ngóng tin tức trước.
Tiểu Quả và Diệc Thành đã ly hôn rồi, chuyện này chắc chắn không thể đến hỏi con bé được.
Những người khác thì bà đều không yên lòng, dù sao thì việc xấu trong nhà cũng không tiện nói ra ngoài.
Cuối cùng, bà gọi điện thoại cho chị cả Lạc, để con rể của mình tìm biện pháp điều tra xem thử có phải Lạc Diệc Thành ở bên ngoài bao nuôi người phụ nữ khác không. Trong những năm này, người đàn ông của chị cả Lạc làm ăn cũng không tệ. Hắn ta nghe mẹ Lạc nói như vậy, trong lòng vốn đã không hài lòng với chuyện lúc trước Lạc Diệc Thành không hiểu sao lại ly hôn giờ càng bất mãn hơn.
Mỗi lần ôm người vợ xinh đẹp vào ngực thì hắn ta vô cùng muốn cảm tạ Đường Quả. Nếu như không phải vợ của hắn ta càng ngày càng xinh đẹp thì có thể hắn ta cũng sẽ nghĩ không ra mà không chạm vào cô ấy, nếu mà như thế thì sao có được cuộc sống tốt lành như hôm nay đây.
Một cô gái tốt thế mà đã bị em vợ của hắn ta đánh mất rồi. Càng nghĩ càng thấy giận, hắn ta hỏi thăm những người bạn mà mình quen, cuối cùng tìm được Cổ Diệp.
Người đàn ông của chị cả Lạc trong tay có kha khá tiền, bây giờ chuyện rất nghiêm trọng, hắn ta cũng không quan tâm số tiền kia, từ trong tay của Cổ Diệp mua được rất nhiều tin tức liên quan tới Lạc Diệc Thành.
Khi nhìn thấy mọi thứ trong túi hồ sơ, hắn ta tức giận đến đỏ bừng cả mặt, không nghĩ được gì đã đưa đồ bên trong tới trước mặt chị cả Lạc.
Sau khi xem xong, chị cả Lạc tức giận đến vỗ bàn, "Lạc Diệc Thành này thật sự là cánh dài cứng rắn, khó trách, khó trách. Hóa ra ly hôn là bởi vì Tiền Bối Bối!!"
"Còn có con nữa, bọn họ mới ly hôn được mấy ngày?" Chị cả Lạc phẫn nộ, "Xem như em hiểu rồi, căn bản không phải là vì nó không có tình cảm với Tiểu Quả mà ly hôn, mà do Tiền Bối Bối - cái người phụ nữ đê tiện này đến câu dẫn nó."
"Bây giờ phải làm sao? Muốn nói với mẹ sao?"
Chị cả Lạc nhéo lỗ tai chồng mình, "Chuyện lớn như vậy có thể không nói ư?"
Sau đó hai người liền mang theo đồ trong túi hồ sơ đến biệt thự tìm mẹ Lạc.
Lúc này là ban ngày, Đường Quả không ở nhà. Lúc mẹ Lạc nhìn thấy đồ vật bên trong thì bị tức đến ngã ngửa ngay tại chỗ. Vốn dĩ bà cũng đã tin rằng Lạc Diệc Thành ly hôn là vì không muốn làm chậm trễ Đường Quả nữa, hóa ra hắn ta vẫn luôn dây dưa với Tiền Bối Bối, giờ còn làm người ta lớn bụng nữa. Tính toán thời gian, đây chính là vượt quá giới hạn trong hôn nhân.
Mẹ Lạc bất chấp những thứ khác, gọi điện thoại cho Lạc Diệc Thành ngay, gọi nhiều lần mới được.
"Lạc Diệc Thành, mày lăn về ngay cho tao!!"
"Mẹ, sao vậy?"
"Về ngay, nếu mày không về ngay thì sau này cũng đừng nhận tao làm mẹ nữa."
Trong lòng Lạc Diệc Thành có dự cảm không tốt, nhưng hắn ta vẫn trở về biệt thự ngay. Trong lòng của hắn ta thì mẹ Lạc vẫn vô cùng quan trọng.
=====
Chương 89 (1104):
"Diệc Thành à, tao còn tưởng là mày có tiến bộ, tao thật sự cho rằng mày không muốn tiếp tục làm chậm trễ một cô gái tốt như Tiểu Quả nên mới ly hôn. Thật không nghĩ tới, không nghĩ tới mày ly hôn là vì Tiền Bối Bối."
Trong lòng Lạc Diệc Thành lộp bộp một chút, sao mẹ hắn ta biết được?
Chuyện này Đường Quả cũng không biết, hắn ta và Tiền Bối Bối cũng rất cẩn thận.
Để tương lai có thể sống tốt hơn, hắn ta thậm chí còn bảo Tiền Bối Bối ít ra ngoài. Ly hôn sắp một tuần rồi, hắn ta không nói cho ai cả, Tiểu Quả cũng không cố ý đi rêu rao chuyện này.
Cho nên, chuyện này sao mẹ hắn ta lại biết được?
"Mẹ, con..."
"Chia tay, mày tranh thủ thời gian chia tay với Tiền Bối Bối ngay, coi như nhà họ Lạc chúng ta không có được một đứa con dâu tốt như Đường Quả thì cũng không thể là ai cũng vào được."
Hơn nữa đó còn là một người phụ nữ vô liêm sỉ, lúc con trai con dâu của bà còn có quan hệ hôn nhân đã đến quyến rũ con trai bà, còn mang thai nữa. Loại người phụ nữ này có thể lấy sao?
Nói êm tai là dư tình chưa hết, nói không dễ nghe thì đây chính là kẻ thứ ba phá hư gia đình người ta. Dường như không có người phụ nữ nào không ghét kẻ thứ ba cả, ở trong thôn, nếu như xuất hiện kẻ thứ ba tùy tiện dụ dỗ người khác như thế này thì sẽ bị người ta chỉ vào mũi mà mắng cả một đời.
Loại phụ nữ không cần mặt mũi, không biết liêm sỉ này sao có thể thành con dâu của bà được.
"Mày đi nói với Tiền Bối Bối kia cho rõ ràng, nhà họ Lạc chúng ta không chào đón cô ta."
Lạc Diệc Thành lắc đầu, "Mẹ, con và Bối Bối thật lòng yêu nhau, lần trước chỉ do trời đất xui khiến mới bỏ lỡ. Bây giờ bọn con vất vả lắm mới ở bên nhau lần nữa, cô ấy còn có con của con, sao con có thể chia tay với cô ấy được?"
"Mẹ, không phải mẹ muốn ôm cháu trai sao? Bối Bối đã mang thai được mấy tháng, không lâu nữa mẹ sẽ được ôm cháu rồi. Mẹ, mẹ sẽ không tàn nhẫn như vậy, bắt Bối Bối đi phá thai đúng không?"
Đối mặt với lời nói của con trai, mẹ Lạc như nghẹn ở cổ họng, dù trong lòng bà hận chết Tiền Bối Bối nhưng bà thật sự không thể nói rằng muốn Tiền Bối Bối đi phá thai được.
"Hơn nữa, mẹ, con và Bối Bối đã đi đăng ký kết hôn, bây giờ con và cô ấy là vợ chồng hợp pháp." Lần này Lạc Diệc Thành thật sự hạ quyết tâm, nhưng hắn không nghĩ tới rằng mẹ Lạc lại biết nhanh như vậy.
Trong lòng hắn ta cảm thấy may rằng hai trước trước hắn ta và Bối Bối lén đi đăng ký kết hôn rồi, nếu không thì lần này sợ là lại không thể kết hôn được.
Hiện tại chuyện đã thành, mẹ hắn ta cũng không thể phản đối được đi?
Mẹ Lạc tức đến ngã ngửa, chị cả Lạc vội vàng đỡ lấy bà, vừa nói chuyện vừa bảo Lạc Diệc Thành nhận
sai đi. Nhưng lúc này Lạc Diệc Thành lại kiên định lạ thường. Bởi lẽ từ đầu tới cuối hắn ta vẫn luôn nhớ kỹ rằng, năm đó cũng bởi vì cha mẹ ngăn cản nên hắn ta và Bối Bối mới không thể kết hôn. Bây giờ thì trở ngại đến từ mẹ của hắn ta, lần này bất luận thế nào, hắn ta cũng không thể bỏ lỡ Bối Bối thêm lần nữa.
Hắn ta đã có năng lực để bảo vệ tình cảm của cả hai. Bất kể là ai cũng không thể phá hỏng tình cảm này.
Mặt mẹ Lạc tràn đầy vẻ thất vọng, sợ là bà đã sinh ra một tên nghiệp chướng.
"Cút, mày cút cho tao ——"
Mẹ Lạc tức giận, ném hết tất cả mọi thứ lên người Lạc Diệc Thành, Lạc Diệc Thành đành phải tạm đi trước. Lúc hắn ta đi còn nói rằng, "Mẹ, con và Bối Bối thật lòng thích nhau, con quả thật không có tình cảm với Tiểu Quả. Mẹ không nên tức giận, trước bình tĩnh một chút."
"Cút!!!"
Đường Quả ngồi tại quán cà phê, hơi lim dim mắt, thông qua hệ thống tiếp sóng mà quan sát được hết mọi chuyện xảy ra trong biệt thự.
Cô nhìn thấy mẹ Lạc bị tức đến một câu cũng không nói được, cộng thêm bộ dạng chấp nhất của Lạc Diệc Thành khi rời đi thì khẽ cười một tiếng, "Không phải hắn ta cho rằng nếu kiên trì thì nhất định sẽ đạt được mẹ Lạc đồng ý đấy chứ?"
Hệ thống: Nghĩ hay lắm.
"Ta đoán, giờ hắn ta sẽ tuyên bố với tất cả mọi người rằng hắn đã kết hôn rồi. Vì thanh danh của Tiền Bối, nhất định hắn ta sẽ làm như vậy."
=====
Chương 90 (1105):
Quả nhiên, lúc Lạc Diệc Thành trở lại công ty thì hắn ta phát hiện ra rằng dường như đã có người biết chuyện của Tiền Bối Bối và mình. Hắn ta thuận thế nói, "Tôi đã ly hôn rồi, bây giờ người vợ hợp pháp của tôi là Tiền Bối Bối."
Lạc Diệc Thành mạnh mẽ tuyên bố như thế làm cho đám người kia không dám bàn luận ở bên ngoài nữa. Nhưng phàm là người thì ai cũng thích hóng drama, không lâu sau thì bọn họ đã đào ra được thời gian mà Lạc Diệc Thành và Đường Quả ly hôn, cộng thêm thời gian mà Lạc Diệc Thành và Tiền Bối Bối ở bên nhau và số tháng của con bọn hắn. Trong lòng bọn họ thầm líu lưỡi, chuyện này không phải là nɠɵạı ŧìиɦ sao?
Lạc Diệc Thành là ông chủ của công ty, bọn hắn không dám đến trước mặt hắn ta chất vấn, dù sao ai cũng đều muốn ăn cơm. Nhưng trong lòng của bọn họ cực kỳ xem thường Lạc Diệc Thành, đương nhiên càng khinh bỉ Tiền Bối Bối.
Chưa được mấy ngày, người trong hội của Đường Quả đều biết chuyện Lạc Diệc Thành và Tiền Bối Bối nối lại tình xưa, còn có thêm một đứa bé, thậm chí còn ở bên ngoài nuôi cô ta nữa.
Vả lại, chuyện năm đó Lạc Diệc Thành bị nhà họ Tiền làm khó xử cũng bị bọn họ đào lại thêm một lần. Tất cả mọi người đang thầm mắng Lạc Diệc Thành, đồng thời tiếc cho người vô tội, âm thầm nỗ lực là Đường Quả.
Những người trong công ty đã từng nhận được sự giúp đỡ Đường Quả tức giận vô cùng, bọn họ đều cảm thấy bất bình cho Đường Quả.
Lúc tan làm, những chàng trai cô gái của thôn nhà họ Lạc kia đều đi vào văn phòng của Lạc Diệc Thành.
Lạc Diệc Thành nhìn thấy bộ dạng của bọn họ như vậy, hắn ta vuốt vuốt mi tâm, hỏi, "Làm sao vậy?"
"Anh Diệc Thành, anh thật quá đáng", những cô gái trẻ tuổi này nói, "Chị Tiểu Quả là một người tốt như vậy, vậy mà anh lại làm chuyện có lỗi với chị Tiểu Quả, anh thật sự làm cho chúng em rất thất vọng."
"Anh Diệc Thành, sao anh có thể đối xử như vậy với một người tốt như chị Tiểu Quả chứ? Chị ấy tốt như vậy, anh vậy mà...lại vì người phụ nữ khác mà ly hôn với chị Tiểu Quả." Những người trẻ tuổi này vô cùng đau khổ, "Hôm nay chúng em không thể không vì chị Tiểu Quả mà nói vài câu. Anh Diệc Thành, anh thật đúng là đã phụ sự tốt đẹp của chị Tiểu Quả, thật quá đáng."
"Chị Tiểu Quả thật đúng là người tốt, dù chuyện đã như vậy cũng không nỡ làm hại anh, có thể thấy được rằng chị ấy thật sự rất thích anh."
"Mà anh lại làm tổn thương chị ấy, còn giấu diếm chị ấy có con với người phụ nữ khác, tìm cớ ly hôn với chị ấy."
"Hèn gì dạo gần đây chị Tiểu Quả không tới công ty."
"Tiền Bối Bối kia rốt cuộc là có gì tốt?"
Lạc Diệc Thành chịu sự chỉ trích của vô số người, chờ những người này nói xong, hắn lại bị tất cả mọi người của thôn nhà họ Lạc đến hỏi thăm, làm cho hắn ta cạn kiệt sức lực.
Hắn ta chỉ muốn nói, hắn chỉ là ở bên cạnh người mà mình vốn thích mà thôi, có lỗi gì chứ?
Hắn không trở về biệt thự mà đến nhà mới. Hắn định kể những chuyện mà hôm nay mình gặp phải cho Tiền Bối Bối nghe để tìm kiếm chút an ủi.
Không nghĩ tới vừa mới vào nhà đã thấy mặt Tiền Bối Bối tái nhợt, bộ dạng giống như vừa mới khóc xong.
Hắn ta vội vàng vực dậy tinh thần, đến an ủi, "Bối Bối, sao vậy?"
"Diệc Thành, hôm nay em ra ngoài, có rất nhiều người đều chỉ trỏ em. Thậm chí, một vài người quen trước kia còn gọi điện thoại đến hỏi em, hỏi em là làm sao để từ thân phận là một kẻ thứ ba trở thành vợ của anh."
"Diệc Thành, những người này thật quá đáng, rõ ràng em và anh quen biết với nhau trước, anh đã ly hôn với Cô Đường rồi chúng ta mới kết hôn."
"Bọn hắn chính là không muốn nhìn thấy em sống tốt."
Trong lòng Lạc Diệc Thành có chút mỏi mệt, nhưng thấy dáng vẻ của Tiền Bối Bối thì hắn vẫn an ủi, "Không sao cả, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, không bao lâu nữa thì bọn hắn sẽ quên hết mấy chuyện này. Bối Bối, chúng ta đã kết hôn rồi, ban đầu nhất định phải gian nan một chút, chờ vượt qua những ngày này, anh sẽ đưa em về nhà, sẽ vì em mà tổ chức một hôn lễ thật náo nhiệt."