Edit: Beltious Soulia/Dã Linh
Beta: Minh Nguyệt
Chương 9 (1133):
"Được rồi, ngươi lui đi."
Đắp chăn lên, Thượng Quan Cảnh lập tức cảm nhận được sự thoải mái và mềm mại của chăn, không hề thấy bức bối chút nào, quả thực tốt hơn trước nhiều.
Đồ ngốc kia chỉ biết tuân theo quy củ, ấy mà làm mấy thứ này thành thạo thật.
Trước khi nhắm mắt, hắn thầm nghĩ, nàng ta chỉ không thú vị thôi, không phải không có điểm đáng khen.
Đương nhiên, đừng mong rằng nàng ta làm những việc này sẽ làm hắn thay lòng đổi dạ. Không thích là không thích, có làm gì cũng vô dụng mà thôi.
Nàng ta tận tâm tận lực như thế, trong thời gian nàng ta ở đây, hắn sẽ không bạc đãi nàng ta.
Sáng sớm tỉnh dậy, lúc người hầu đi giày tất cho hắn, hắn chợt phát hiện ra trên tất có một dấu vết nhỏ.
"Cái gì đây?" Nhìn cũng không khó coi, trái lại còn khiến cho đôi tất trông sinh động hơn.
Hắn nhìn đôi giày bên cạnh, cũng có dấu hiệu như thế. Nhìn qua trông giống một hoa văn đẹp đẽ thôi, nhưng khi hắn nhìn kỹ hơn thì thấy được, hoa văn này được tạo nên từ một chữ "Cảnh".
Hắn kinh ngạc một thoáng. Thiết kế quá tinh xảo.
Hắn đột nhiên nhớ đến nữ tử gặp được trong hoa viên. Dáng vẻ quy củ, ngơ ngác của nàng ta lập tức nhảy vào đầu hắn.
"Bẩm Vương gia, đây đều là Vương phi tự làm cho ngài ạ. Vương phi nói, mấy loại giày tất trước kia không thoải mái, về sau cứ để Vương phi làm cho Vương gia."
Người hầu vừa đi giày cho Thượng Quan Cảnh vừa nói.
Họ thầm cảm thán, Vương phi mới vào phủ có nửa năm mà mọi chuyện trên dưới trong Vương phủ đều được quản lý đâu vào đấy hết.
Có Vương phi quản lý, việc gì ra việc đó. Trước kia họ làm việc rất lộn xộn, bây giờ có phân công hợp lý, họ hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng và nhẹ nhõm hơn nhiều. Hơn nữa, nếu làm tốt còn có thể được Vương phi ban thưởng. Ai có nỗ lực đều được thưởng hết.
Phủ Cảnh vương có Vương phi thật tốt.
"Bình thường Vương phi làm gì?" Thượng Quan Cảnh tò mò hỏi, nghịch nghịch ống tay áo, đột nhiên phát hiện ra trên cổ tay cũng có hoa văn chữ "Cảnh".
Hắn cười nhẹ một tiếng. Trông vậy mà cũng tinh tế quá nhỉ.
"Buổi sáng, ngoại trừ sắp xếp những chuyện quan trọng trong phủ và làm giày tất cho Vương gia thì Vương phi kiểm kê lại các cửa hàng trên danh nghĩa của Vương phủ, tính lời lỗ. Buổi chiều, Vương phi vẽ tranh luyện chữ trong hoa viên. Nếu Vương gia ở trong phủ, Vương phi sẽ đến phòng bếp nấu ăn cho Vương gia ạ."
Thượng Quan Cảnh có phần kinh ngạc. Tài thật, một ngày mà có thể làm được nhiều việc như thế.
"Nàng ta làm gì với mấy cửa hàng của Vương phủ rồi?"
"Sau khi xem xét thì Vương phi đã đưa ra một số ý tưởng cho cửa hàng, từ tháng thứ ba trở đi thì lợi nhuận tăng gấp ba ạ."
Thượng Quan Cảnh giật mình. Lợi hại đến mức đó ư?
Trong cửa hàng của hắn đều là nhân tài hắn mời về, ở trong Hoàng thành này đã tính là có lợi nhuận rất cao rồi. Nàng ta chỉ vẽ ra vài ý tưởng mà đã khiến lợi nhuận tăng nhiều vậy sao?
"Hôm nay không lên triều, theo bản vương đến cửa hàng xem thế nào."
"Vương gia đi cùng Vương phi cũng được ạ. Cứ mấy ngày Vương phi lại ra cửa hàng một lần, vừa hay là hôm nay."
"Bao giờ nàng ta đi?"
"Chắc là sau khi dùng bữa ạ."
"Vậy bản vương chờ thêm một lát. Bản vương sẽ không đi cùng nàng ta." Thượng Quan Cảnh nói, "Bản vương muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ta tài giỏi thế nào."
=====
Chương 10 (1134):
Thượng Quan Cảnh chờ trong phủ một hồi lâu, đến khi Đường Quả ra ngoài rồi hắn mới mang theo người đi sau.
[Ký chủ, Thượng Quan Cảnh đi theo.]
"Hắn thích thì cứ cho đi đi, tò mò thôi chứ gì."
Hệ thống: Đúng rồi, cuối cùng cũng tò mò rồi.
Thượng Quan Cảnh bám theo một đoạn, theo dõi Đường Quả vào cửa hàng kiểm kê như thế nào.
Hắn nhận ra cửa hàng không giống trước kia nữa.
Cửa hàng bán vải không chỉ bán mỗi vải vóc mà còn treo rất nhiều mẫu mã đẹp mắt ở những nơi dễ nhìn thấy nhất. Chỉ cần là nữ
tử yêu thích cái đẹp, bước đến nơi này đều không thể dời đi nổi.
Bên ngoài cửa hàng còn viết, mua vải hay đặt thiết kế trang phục đều được tặng son phấn và vài món trang sức nhỏ.
Chuyện làm ăn trước kia của cửa hàng này cũng không tính là kém, nhưng không thể đông đến mức này, người ra vào không ngớt. Hắn không chen vào nổi, chỉ có thể đứng bên ngoài.
"Cũng tinh tế nhỉ." Thượng Quan Cảnh bình một câu vô thưởng vô phạt.
Cửa hàng càng ngày càng đông người, một vài cô con gái nhà quan cũng ngồi cỗ kiệu đến. Chỉ một thoáng sau, chân chạy việc của cửa hàng đã mang bàn ghế ra bày nước trà bên ngoài.
Những nữ tử kia bật cười, vừa ngồi chờ vừa uống trà. Vốn dĩ họ không chờ được nữa, nhưng cửa hàng làm vậy khiến họ đổi ý, bằng lòng ngồi đây chờ thêm một lúc nữa.
Thượng Quan Cảnh không thể không thừa nhận, với cách làm này, lợi nhuận tăng gấp ba còn tính là ít. Chỉ cần thêm thời gian hoặc mở rộng cửa hàng, khéo còn được nhiều lợi nhuận hơn.
Nhìn số lượng khách hàng đông đảo, hắn tính toán mua hai cửa hàng bên cạnh để mở rộng cửa hàng của mình. Ai không thích vàng bạc chứ, hắn là Vương gia cũng không ngoại lệ.
"Bẩm Vương gia, phía Vương phi đi rồi ạ."
Đằng sau cửa hàng có một cánh cửa nhỏ. Đường Quả vào bằng lối đó thì chắc cũng ra bằng lối đó.
"Đi theo. Nàng ta đi đâu?"
"Tửu lâu ạ."
Thượng Quan Cảnh nheo mắt lại. Quán rượu à.
Cửa hàng vải và trang phục đều dành cho phụ nữ, còn quán rượu có nhiều loại người khác nhau, thật muốn biết cô gái kia có bản lĩnh gì. Hắn không tin cái gì nàng ta cũng biết.
Đến ngoài cửa quán rượu, Thượng Quan Cảnh xém nữa nhảy dựng lên vì cảnh đông đúc. Bên trong không chỉ đầy khách mà bên ngoài còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi.
"Tửu lâu của bản vương có nhiều khách như vậy từ bao giờ thế?"
"Bẩm Vương gia, từ mấy tháng trước rồi ạ."
Mấy việc lặt vặt này, Thượng Quan Cảnh thường giao cho thuộc hạ và những người có năng lực. Cứ khoảng nửa năm hoặc cả năm hắn mới kiểm tra một lần, tóm lại là không có việc gì lớn thì hắn sẽ không xuất hiện. Thậm chí người bình thường còn không biết cửa hàng và quán rượu này là của hắn.
"Chuyện này là sao?"
"Là nhờ Vương phi ạ. Vương phi thấy lợi nhuận của tửu lâu quá ít, trong khi vị trí của nó lại là tốt nhất nên thấy lạ, mới đến kiểm tra."
"Rồi sao nữa?" Thượng Quan Cảnh hỏi.
"Sau khi kiểm tra, Vương phi nói, chất lượng món ăn không tệ, nguyên liệu cũng thuộc loại cao cấp, có điều người bình thường sẽ không ăn được, chẳng bằng làm mấy đồ nhắm bình dân với nguyên liệu thông thường. Mấy món ngon kia để đãi khách quý còn hơn.
Cứ như vậy, người bình thường có thể đến ăn mỹ vị của tửu lâu. Một hai món là đủ ăn, tuy không quý nhưng nhiều người ăn thì vẫn kiếm được nhiều tiền. Còn các quan, các vị khách quý đương nhiên sẽ đặt phòng và ăn mấy món nấu bằng nguyên liệu đỉnh cấp rồi ạ."