"Anh nói cái gì?"
Trần Anh không chịu được mà hét to một tiếng. Giọng cô ta rất lớn, người bên ngoài cũng nghe thấy được.
Đường Quả dễ dàng nghe được hai người nói thầm, tai Tống Dã cũng rất thính, hai người nói gì anh nghe rõ mồn một.
Hai lần gặp Tạ Thế Quân, người này rất thức thời, không quá để ý đến Quả Quả nhà anh. Anh cũng không phải loại cực kỳ hẹp hòi, cũng rất thưởng thức người thẳng thắn tình nghĩa như thế này, cho nên giúp người ta cũng tính là thật lòng.
Còn Trần Anh!
Cô ta rất quái lạ. Anh nhớ rõ cô ta đã từng cho anh trứng gà, trên mặt còn viết rõ ra là vừa ý anh, khiến anh tránh còn không kịp.
Rồi sau mấy tháng, không biết sao mà cô ta không tiếp cận anh nữa, nhìn anh cũng lộ ra vẻ căm ghét, tránh anh như tránh tà, khiến anh cho là mình đã làm gì đó có lỗi với người ta.
Về sau anh lại không cẩn thận rơi xuống sông, được Quả Quả vớt lên, còn bị cả thôn nhìn thấy hai người quần áo ướt sũng ở chung một chỗ. Cứ thế, anh mơ mơ màng màng kết hôn.
Lại sau nữa, anh phát hiện ra mình nhặt được bảo bối, cũng không chú ý đến Trần Anh quái lạ.
Vừa rồi Trần Anh nghe được công việc của Tạ Thế Quân là có anh giúp, cô ta dường như không thể tin được. Ánh mắt thù hận kia khiến anh cảm thấy cực kỳ quái.
"Anh Tử."
Giọng Tạ Thế Quân trầm xuống, "Em đang nói gì thế?"
Trần Anh phản ứng lại, chuyện cô ta sống lại tuyệt đối không được để cho ai biết.
Và... chuyện trước kia cô ta cố ý động tay động chân trên đường đi của Tống Dã để người ta rơi xuống sông và rồi dẫn Đường Quả đến chỗ đó.
Một khi chuyện này bị lộ ra, không biết dân huyện Đường sẽ nhìn cô ta thế nào.
"Em... Em chỉ giật mình." Trần Anh cắn răng, nuốt hết đắng cay xuống bụng, vô cùng nhịn nhục, "Không ngờ rằng chủ tịch Tống trợ giúp cho Thế Quân."
"Cảm ơn anh."
Nhưng mà, dáng vẻ của cô ta nào giống