642.16
Đường Quả nhận được ánh mắt tội nghiệp của Ninh Lạc, trong lòng thờ ơ.
Theo quỹ đạo gốc, quan hệ giữa A Quả Quả và Áo Lỵ không tệ lắm. Vì cha mẹ, thái độ của Áo Lỵ với A Quả Quả tốt hơn hẳn so với những giống cái khác.
Đối mặt với ánh mắt xin giúp đỡ của Ninh Lạc, A Quả Quả không từ chối, không phải là vì nàng muốn giúp Ninh Lạc, mà nàng thấy rõ ràng Cái Ân rất thích giống cái Ninh Lạc này.
Dù sao, Cái Ân cũng là dũng sĩ trong bộ lạc. Đối với dũng sĩ, người trong bộ lạc rất khâm phục, bởi lẽ dũng sĩ bảo vệ cho toàn bộ thành viên an toàn.
A Quả Quả chỉ là lo lắng Áo Lỵ khó dễ giống cái này, đến lúc bị Cái Ân gặp được sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của hai người.
Áo Lỵ khá mê xinh đẹp, nhìn tương đối khỏe khoắn mạnh mẽ này thực ra có đầu óc toàn cơ bắp, không hiểu được mấy câu A Quả Quả nói là suy nghĩ cho mình.
Vì coi A Quả Quả thành bạn bè nên trong lòng mười phần thất vọng.
Cũng vì hiểu lầm mà Áo Lỵ xa cách A Quả Quả, nhưng cũng không có nhắm vào A Quả Quả.
Nói ra, Áo Lỵ có lẽ là người duy nhất trong bộ lạc có lòng biết ơn. Coi như cái đầu toàn cơ bắp của nàng nghĩ rằng A Quả Quả phản bội mình, nhưng nàng có nhắm vào Ninh Lạc thế nào cũng không hung dữ với A Quả Quả một câu, thẳng đến khi nàng chết.
Đối mặt với đầu cơ bắp này, nói thế nào cũng không nghe. A Quả Quả cũng có hơi kiêu ngạo và tự ái, tự nhiên dẫn đến tiếc nuối cả đời, đến chết cũng không thoải mái.
Chỉ là Áo Lỵ chết sớm, A Quả Quả cũng không có cơ hội giải thích. Nàng nghe nói, Áo Lỵ bị thú hoang cắn chết, là một chuyện ngoài ý muốn.
Đọc kịch bản rồi Đường Quả mới biết lần đó không phải ngoài ý muốn, Áo Lỵ đây là vì Ninh Lạc mà chết.
Một lần ra ngoài tìm thức ăn, trong lúc Cái Ân và những người khác chuẩn bị đi tìm thức ăn, Ninh Lạc nói muốn theo cùng vì cô ta muốn tìm một chút gia vị.
Các thành viên đều đồng ý. Áo Lỵ không thích Cái Ân lúc nào cũng nghe lời Ninh Lạc, cũng muốn đi cùng.
Áo Lỵ không nhỏ yếu, những người khác cũng không suy nghĩ nhiều, dẫn nàng đi theo.
Nửa đường xảy ra chuyện, các thành viên lạc nhau, Cái Ân, Ninh Lạc, Áo Lỵ vừa hay ở cùng một chỗ. Ninh Lạc vì tò mò mà đánh thức thú hoang đang ngủ say, dẫn đến một trận chiến sinh tử.
Cái Ân vì bảo vệ Ninh Lạc nhỏ yếu mà vật lộn với thú hoang, kém chút nữa đã bị đánh gần chết, Mắt thấy thú hoang sắp bổ nhào vào Ninh Lạc, Cái Ân không suy nghĩ gì mà đến ôm Ninh Lạc, bảo vệ trong ngực.
Áo Lỵ nghĩ cũng không nghĩ, vọt tới cản thú hoang lại, cuối cùng chết trong miệng nó.
Lúc đó, Cái Ân thấy Áo Lỵ đang vật lộn, muốn xông đến hỗ trợ, cuối cùng bị Ninh Lạc kéo lại.
Ninh Lạc đã nói thế này: "Cái Ân, anh đang trọng thương, anh xông lên có thể chắc chắn là sẽ gϊếŧ được dã thú hay sao?"
Cái Ân: "Nhưng ta không thể nhìn Áo Lỵ một mình đấu với thú hoang, nàng ấy không phải đối thủ."
"Cái Ân, nếu anh chết, em cũng bị bỏ lại, cuối cùng vẫn là bị thú dữ ăn thịt. Hiện tại Áo Lỵ có thể cầm cự được một lúc, không bằng chúng ta ra ngoài trước tìm người khác hỗ trợ."
Khi đó, Áo Lỵ đã bị công kích mấy lần, đoán chừng không bao lâu đã không địch được.
Cái Ân nhìn Áo Lỵ, lại nhìn Ninh Lạc tái nhợt, cuối cùng lựa chọn ôm Ninh Lạc rời đi.
643.17
Cái Ân không biết, lúc hắn quay người rời đi trong chớp mắt, đôi mắt của Áo Lỵ dường như đã bị che phủ bởi lớp bụi mịt mờ.
Tại sinh tử trước mắt, nàng không sợ nguy hiểm mà xông lên cứu Ninh Lạc và Cái Ân, nhưng hai người kia lại sợ vì đấu không lại mà vứt bỏ nàng.
Nàng xông lên hỗ trợ Cái Ân cũng không phải vì tình yêu mà là vì tinh thần trách nhiệm của một người thú. Những người thú trong cùng bộ lạc, khi thấy đồng bạn của mình bị thú dữ công kích và sắp chết trong miệng thú dữ đều sẽ cố gắng quên mình để xông lên, mặc kệ sống chết.
Đây là Áo Lỵ học được từ những người trước. Nàng thích giống đực mạnh, vì giống đực mạnh bảo vệ bộ lạc an toàn và cho giống cái nhỏ yếu chỗ ở yên ổn.
Khi thấy Cái Ân sắp chết, nàng nghĩ rằng, Cái Ân không thể chết, Cái Ân còn phải bảo vệ bộ lạc, nàng là thành viên trong bộ lạc, dù là giống cái, nhưng lúc nguy hiểm thế này nhất định phải xông ra.
Cái Ân và Ninh Lạc chạy được nửa đường thì gặp được một giống đực có dây dưa với Ninh Lạc, là xà tộc, tên Duy Qua.
Duy Qua luôn muốn cướp Ninh Lạc. Lần này Cái Ân bị thương, nên y dễ dàng cưới Ninh Lạc đi. Cái Ân đánh không lại, cuối cùng chạy về bộ lạc nói cho thủ lĩnh Hắc Lang cũng thích Ninh Lạc.
Hắn lo lắng cho an nguy của Ninh Lạc nên đã hoàn toàn quên mất có một Áo Lỵ đang đánh nhau với thú hoang. Chờ cứu được Ninh Lạc về rồi là tin tức Áo Lỵ bị thú hoang xé nát.
Cái Ân và Ninh Lạc áy náy một thời gian, nhưng rất nhanh đã quên đi, cũng không nói tình huống cụ thể khi đó.
Vì thế, ngoại trừ Cái Ân và Ninh Lạc, tất cả đều nghĩ là Áo Lỵ đi lạc, vận khí không tốt gặp phải thú hoang nên cuối cùng mới bị xé nát.
Tỉnh lại, Đường Quả liếc Ninh Lạc, cô ta cũng nhìn cô, hốc mắt đo đỏ, thiếu chút nữa là òa khóc.
Đường Quả nghiên nghiêng đầu. Đây là kẻ thù của cô, còn khuya cô mới đi hỗ trợ.
Ninh Lạc thấy Đường Quả không có ý xen vào, trong lòng ấm ức vô cùng. Xung quanh đều là bà chằn nhìn cô ta với ánh mắt chế giễu.
Đang lúc bất lực thì một giọng nói vang lên: "Áo Lỵ, trong bộ lạc có chuyện gì thế?"
Đường Quả cũng nhìn qua, thấy được hai người thú mạnh mẽ tiến về phía này, không có chút ngoài ý muốn nào, vì trong kịch bản có nói qua. Coi như cô không nhúng tay, kịch bản vẫn sẽ tiếp tục.
Hai người thú này, một là thủ lĩnh Hắc Lang kiêm đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc.
Người còn lại thấp hơn Hắc Lang một chút, vẫn rất cường tráng. Hắc Lang có bộ mặt hơi lạnh lùng, hắn lại mang theo một nụ cười thật thà. Hắn là anh trai của Ngải Y, Ngải Mạc, cũng là phối ngẫu của Ninh Lạc trong tương lai.
Hắc Lang và Ngải Mạc thấy được Ninh Lạc, trong mắt có biến hóa rất nhỏ.
Ở trong bộ lạc thường thấy giống cái thô kệch, đột nhiên thấy được một cô gái trẻ trung như này, các giống đực đều rất chú ý.
Ngải Mạc không giấu được hiếu kì, Hắc Lang lại bình tĩnh hơn, hỏi rõ ràng tình huống rồi cảnh cáo Áo Lỵ vài câu, cuối cùng để các thành viên giải tán.
Ninh Lạc vội vàng cảm ơn, Ngải Mạc vô cùng nhiệt tình đáp lại, "Nếu có gặp phiền phức gì có thể tới tìm ta." Cứ việc Ninh Lạc là giống cái của Cái Ân, Ngải Mạc cũng mặc kệ, giống cái này thật quá xinh đẹp.
644.18
Sắc mặt Áo Lỵ không tốt. Vì hai dũng sĩ Ngải Mạc và Hắc Lang cùng bảo vệ Ninh Lạc, nàng không dám nhắm vào cô ta.
Nhưng chuyện hôm nay, nàng ghi nhớ trong lòng.
"A Quả Quả."
Hắc Lang thấy Đường Quả ngồi cách đó không xa, gương mặt lạnh lùng mềm đi một chút. Hiện tại hắn ta không sinh ra tình cảm gì với Ninh Lạc, trong lòng vẫn thích A Quả Quả nên khi nhìn thấy cô vẫn rất vui vẻ.
Đến trước mặt Đường Quả, hắn lấy ra một dây chuyền xương thú cực kì đẹp, "Cho nàng."
Đường Quả nhìn, lắc đầu, "Không cần."
"Nhận đi, không phải nàng thích dây chuyền đẹp hay sao?" Hắc Lang một mực nhét dây chuyền vào tay Đường Quả, "Đã có mấy bộ lạc đồng ý liên hợp với chúng ta, nói rằng cộng đồng cùng đối phó với thú triều."
"Vậy tốt quá." Đường Quả trả lời, âm thầm đánh giá Hắc Lang. Nhìn bình thường, không hiểu sao lại làm ra được mấy chuyện lệch lạc gì, có lẽ là vì hào quang nữ chính quá lớn.
Hắc Lang bình tĩnh nhìn Đường Quả, thấy người ta chỉ mỉm cười chào hỏi với Áo Lỵ, trên mặt xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
"A Quả Quả, nàng còn hơn năm nữa là thành niên."
Đường Quả liếc hắn, "Đúng rồi."
Sắc mặt Hắc Lang hơi căng thẳng, "A Quả Quả, nàng có giống đực nào vừa ý chưa?"
[Ký chủ đại đại! Người ta đang tỏ tình với cô đó.]
"Có rồi." Đường Quả mỉm cười, trả lời xong còn thấy Hắc Lang căng thẳng hơn. Hắn gật đầu một cái, trên mặt hiện lên nụ cười, không hỏi tiếp nữa.
Hắn nói, "Ta còn có việc, có cần gì cứ đến tìm ta."
"A Quả Quả, A Quả Quả, vừa nãy Hắc Lang dự định xin đằng ấy giao phối hả?" Áo Lỵ đứng bên cạnh để ý, thấy Hắc Lang đi rồi không nhịn được mà ngồi bên cạnh Đường Quả, vô cùng hào hứng, "Vậy tốt quá rồi, Hắc Lang là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc, rất xứng với A Quả Quả."
Nói xong, nàng có hơi buồn rầu, "Cái Ân đã có giống cái, lại còn là một giống cái nhỏ yếu. A Quả Quả, Cái Ân mù mắt là, vì sao lại tìm giống cái yếu như thế."
"Cái Ân rõ ràng phải là của ta." Áo Lỵ không cam lòng nói một câu, "Cái Ân là dũng sĩ xếp thứ hai trong bộ lạc, Áo Lỵ ta có chỗ nào không bằng được Ninh Lạc chứ? Không phải mỗi nấu canh thịt thôi à? Ta còn có thể đánh nhau với thú dữ đây này. Ninh Lạc yếu như thế, căn bản là cản trở của Cái Ân."
"Rất mau thú triều hàng năm sẽ tới. A Quả Quả, Ninh Lạc xem ra còn phải cần tất cả mọi người bảo vệ."
Áo Lỵ hết sức không hài lòng, "Có phải thành viên bộ lạc chúng ta đâu, lại còn yếu như thế, còn chưa chắc đã sinh