672.46
"Coi như không thể mở rộng không gian, nhưng một gian của chúng ta có thể chứa them được mấy người." Ninh Lạc lại nghĩ, "Thủ lĩnh cảm thấy thế nào?"
"Thú triều dài nhất là nửa tháng, mọi người có chật một chút cũng không sao." Ninh Lạc hào phóng nói.
Hắc Lang nhìn giống cái như đang tỏa ra vô số thiện ý, cảm giác trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Ninh Lạc là giống cái của Cái Ân, vốn hắn không nên có suy nghĩ này, nhưng mà... Ninh Lạc quá hấp dẫn.
"Được." Hắc Lang đáp lại.
Đường Quả liếc một cái, đầu óc chỉ toàn yêu với đương, có nghĩ đến thành viên bộ lạc có đồng ý hay không? Ninh Lạc nói không chật, một gian có thể chứa được ba năm người, nhưng ở trong đó nửa tháng, chen thêm nữa sẽ lên đến bao nhiêu người?
Chen một chút sẽ không có gì, nhưng chen nhiều chút đến cuối cùng lại biến thành chuyện đương nhiên.
Cô mất hứng quay về chỗ của mình. Chỗ của cô không lớn, để thêm chút đồ vào nữa là chen không đủ, chỉ có thể cho một người bên trong, không cần phải lo có người đến ở cùng.
Thân phận Ngân Hào lại đặc thù, coi như Hắc Lang não tàn cũng không có khả năng để người ta đến sống chung với chàng.
Còn giống cái có nhiều phối ngẫu nữa, khẳng định là chen không nổi.
Tính ra, chỗ có thể chen vào là chỗ của những ngời không có phối ngẫu như Ngải Mạc hay Ngải Y.
Cô muốn xem xem đến khi hai bộ lạc kia chen vào, Hắc Lang sẽ xử lí thế nào. Cô không hề lo lắng, chuyện này không liên quan đến cô. Cô chỉ biết khi Hắc Lang đã có ý với Ninh Lạc, làm gì cũng thiên vị Ninh Lạc, một Hắc Lang cẩn thận chu toàn sẽ coi như không tồn tại.
[Ký chủ đại đại, kỳ thật đấy. Hắc Lang trông cũng thông minh, vì sao Ninh Lạc nói cái gì hắn cũng thấy có lí?]
"Chắc là vì hào quang nữ chính."
[Không phải cô tới là hào quang của cô ta sẽ từ từ biến mất hay sao?] Lúc trước toàn thế mà?
Đường Quả mỉm cười, "Có lẽ là vì ta không ra tay."
Hệ thống: Còn có thể như thế? Rồi, đã thông.
Hắc Lang bàn bạc với Ninh Lạc gần xong, quay đầu lại định nói chuyện với Đường Quả, nhận ra được chỗ Đường Quả đứng đã sớm không có người.
Ninh Lạc thấy được động tác của Hắc Lang, hỏi thăm, "A Quả Quả giận à?"
"Tính A Quả Quả vốn thế rồi." Hắc Lang vội an ủi, "Ninh Lạc, cô không cần để ý đến nàng."
Ninh Lạc gật đầu một cái, hỏi tiếp, "Tôi nghe Cái Ân nói thủ lĩnh thích A Quả Quả, còn nghe người ta nói thủ lĩnh đang đợi A Quả Quả trưởng thành." Lúc nói lời này, cô ta cười lên, cũng đánh giá Hắc Lang.
Bình thường không để ý lắm, giờ cẩn thận quan sát lại, cô ta cảm thấy Hắc Lang thật không hổ danh đệ nhất dũng sĩ bộ lạc, không chỉ có ngũ quan đẹp mà còn có dáng người cao lớn, tóm lại chính là kiểu khiến người khác không thể dời mắt nổi.
Gò má đỏ lên, cô ta vội vàng rời mắt đi, "A Quả Quả có thể được thủ lĩnh thích, thật là may mắn. Có điều tính tình cô ấy không được tốt thật, trước kia tôi muốn kết bạn với cô ấy, cô ấy không muốn."
"Nàng ấy không thích chơi với những người khác. Nếu Ninh Lạc muốn, cứ tìm người khác kết bạn, bọn họ đều rất thân thiện."
Dừng một chút, Hắc Lang lại nói tiếp, "Thật ra chờ A Quả Quả trưởng thành cũng chỉ là một lời nói đùa, Ninh Lạc không cần nghe người ta nói bậy nói bạ." Nói rồi, hắn có hơi căng thẳng nhìn cô ta.
____
Editor: Ngân Hào: May mắn của A Quả Quả là được Hắc Lang thích, hửm?
673.47
"A... Hóa ra là thế à?" Ninh Lạc cũng không phát hiện ra dị thường gì, "Ai được thủ lĩnh thích cũng thế, đều là người may mắn."
Hắc Lang thiếu chút nữa thốt lên, nếu là cô, cô cũng cảm thấy may mắn hay sao?
Cũng may hắn đã kịp dừng lại.
"Thủ lĩnh, chúng ta ra ngoài xem đi. Thú triều tháng nữa sẽ đến, nên chuẩn bị thật kĩ." Ninh Lạc nghĩ đến thú triều đáng sợ, cũng rất lo lắng.
"Được."
...
"Vừa rồi Ninh Lạc đề nghị cho người hai bộ lạc khác sống chung với bộ lạc chúng ta á." Ngân Hào ngồi trước mặt Ngân Hào, tay chống cằm, "Đại tư tế thấy sao?"
Ngân Hào nhướn mày, "Hang không rộng."
"Lại nữa, hai bộ lạc kia cộng lại cũng lên đến hai ba trăm người, không chen được." Ngân Hào nói ra ý nghĩ của mình, "Sao thủ lĩnh lại đồng ý?"
Đường Quả mỉm cười, "Có lẽ cảm thấy Ninh Lạc nói có lí, dù sao thì ba bộ lạc cũng là bạn bè."
"Không phải dự định dựng chỗ ở bên ngoài cho bọn họ hay sao?"
Đường Quả đáp lại, "Ninh Lạc cảm thấy để bạn bên ngoài sẽ có nguy hiểm, trong lòng lo lắng."
Ngân Hào không nhịn được mà liếc Đường Quả, "A Quả Quả không hài lòng?"
"Ai hài lòng được chứ?" Cô nói, "Đại tư tế nghĩ rằng thành viên bộ lạc sẽ hài lòng? Em thì em chả lo, chen không được với em. Nhưng mà đến lúc đó có mâu thuẫn gì, chen không vừa, thủ lĩnh còn phải tự thân đi xử lí."
"Thú triều đợt này sợ là không đơn giản như thế." Ngân Hào nói.
Đường Quả gật đầu theo, "Đúng á, nếu như chỉ có bộ lạc chúng ta, hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng giờ chuyện đã xé ra to thế này rồi, bộ lạc khác chắc chắn sẽ biết tin, lúc đó làm sao có thể buông tha được chỗ này?"
"A Quả Quả này."
"Dạ. Đại tư tế, gì thế ạ?"
Ngân Hào không nhịn được gõ đầu cô một cái, giọng nói ôn hào, "Lúc đó nhiều người, em qua chỗ ta đi."
Nghe được lời này, trong lòng Đường Quả như mở nhạc. Anh chàng này đang lo cho an nguy của cô?
"Đại tư tế, ngài lo cho em ạ?"
Ngân Hào bất đắc dĩ gật đầu, "Đương nhiên."
"Đại tư tế khỏi lo, em chuẩn bị sẵn từ lâu rồi."
Trước ánh mắt nghi hoặc của Ngân Hào, Đường Quả chổng mông lên đẩy ra một khối đá nhỏ bên vách tường trong chỗ ở của Ngân Hào. Ngân Hào thấy được cũng trợn mắt há mồm.
Hệ thống: Lạy.
"Đại tư tế, ngài xem này, em có đào ra một cái cửa nhỏ đó." Đường Quả phủi tay, chỉ chỉ, "Có chuyện gì là em sẽ đẩy đá ra sang bên đây luôn, ngài không cần lo."
Biểu cảm của Ngân Hào có hơi một lời khó nói hết, "A Quả Quả, em làm lúc nào thế?"
"Lúc ngài không chú ý đó."
Ngân Hào: "..." Không có lời nào để nói.
"Đại tư tế, ngài đừng giận em mà. Không phải em đang bệnh hay sao? Đây cũng là để tiện cho em nhìn ngài thôi. Làm thế này, lúc nào em nhìn ngài cũng được. Ngài còn có thể đặt chỗ ngủ ở đây..."
"Rồi rồi, A Quả Quả, em không cần phát biểu suy nghĩ của mình nữa."
Ngân Hào không nói muốn lấp chỗ kia. Chàng đẩy tảng đá thông với phòng Đường Quả vào, rồi lấy một tấp da thú treo lên như để che giấu.
Cuối cùng, chàng lạnh mặt, cứ như không có việc gì quay về chỗ.
"Đại tư tế, ngài đồng ý ạ?"
Ngân Hào nhếch mép, chàng làm thế còn chưa đủ rõ ràng?
674.48
Ninh Lạc ngày nào cũng đi theo Hắc Lang tính kế và bố trí đủ loại cạm bẫy.
Đường Quả ban đầu còn ngồi xem bọn họ bận rộn, mấy ngày sau cũng không chú ý nữa, cũng không về phòng.
Cũng chỉ có Ngân Hào và Áo Lỵ quan tâm đến Đường Quả nhất phát hiện ra. Ngân Hào phát hiện ra đầu tiên, còn Áo Lỵ tìm đến Đường Quả xin cách nấu canh thịt sao cho ngon rồi mới phát hiện.
Hết ngày, Đường Quả về, hỏi đi làm gì thì cô đáp là đi chơi.
Áo Lỵ dễ lừa, nhưng Ngân Hào thì không.
Ngày hôm sau, Đường Quả lại ra ngoài, chàng lựa chọn lén lút đi theo cô. Đương nhiên, chưa đi được hai bước thì cô đã quay người lại nhìn.
Ngân Hào nói, "Ta sợ em gặp nguy hiểm."
"A Quả Quả, em đang định làm gì?"
Đường Quả đi đến bên cạnh Ngân Hào, bắt lấy tay chàng, "Đại tư tế muốn biết ạ?"
"Nếu như em muốn nòi." Ngân Hào đáp.
Đường Quả cong môi lên, ngẫm lời này một chút. Rất có tính nghệ thuật, cô muốn nói thì nói, cô không muốn nói chàng cũng không ép, thật đáng yêu.
"Em định lên núi." Đường Quả chỉ chỉ, "Đại tư tế đi với em không?"
Ngân Hào đương nhiên là không từ chối, chàng cũng muốn đi xem cô đang làm gì. Chàng cũng không truy cứu chuyện A Quả Quả từ từ thay đổi, thay đổi này tuy không khiến người ta cảm thấy đột ngột, nhưng quan sát cẩn thận sẽ thấy thay đổi càng ngày càng nhiều.
Lên đến trên đỉnh nói, Ngân hào thấy được mấy tảng đá lăn đặt trong một cái hố. Đá này có lớn có nhỏ, nhưng dù lớn hay nhỏ, chỉ cần lăn xuống thì là người thú hay thú hoang đều có thể bị thương.
"Đây là..."
"Đề phòng thôi. Đại tư tế, hang động dưới núi sợ là không đủ để tránh thú triều."
Ngân Hào nhìn giống cái nhỏ trước mặt, thật không biết nên nói gì cho phải. Cạm bẫy phía dưới dù tốt cũng không sánh được với đá lăn. Thả đá xuống, thú hoang sẽ sợ đến điên cuồng chạy.
"Thật ra còn có biện pháp tốt hơn."
"Biện pháp gì?" Ngân Hào hỏi.
Đường Quả nhìn các thành viên đang bận rộn dưới núi, "Trước khi thú triều đến thì đào hố, cắm tên nhọn vào trong. Hố phải đào sâu thật sâu để thú hoang không nhảy lên được. Khi chúng nó đến, rơi vào trong hố rồi không chết cũng tàn phế."
"Tên gỗ nhọn khó làm lắm. Nhỏ quá cũng vô dụng. Da của thú hoang rất dày, chúng nó sẽ không bị thương."
"Thì em mới nói là phải đào hố sâu thôi mà, còn tên hả, em có cách." Đường Quả quay người, đào trong đất ra một đại đao rỉ sét, thoạt nhìn như đã chôn rất lâu, "Dùng cái này là được."
Ngân Hào giật mình nắm chặt