717.91
[Đúng, lần này là hai mươi năm. Lúc trước tôi không nhận được nhắc nhở, bất tri bất giác đã qua mười năm, sau đó xem lại mới thấy là hai mươi năm.]
"Thú vị đấy." Đường Quả càng thêm tò mò với nguyên nhân xuyên qua của mình.
Chớp mắt, mười ngày trôi qua.
Ngoài thành chỉ còn lại nhà Ninh Lạc, cô ta và nhóm phối ngẫu đều rất kiên trì.
Ngày nào Minh Cửu cũng bay lên quan sát trong thành. Hắn không dám bay vào tận bên trong, chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng vẫn thấy được thành phố phồn hoa với những căn nhà hắn chưa từng gặp, với những người thú mặc quần áo xinh đẹp và đeo vòng cổ châu báu đẹp hơn nhiều so với vòng cổ xương thú.
Trong thành cũng thường bay ra mùi thức ăn, cả nhà Ninh Lạc đều ngửi thấy được. Mấy đứa con cô ta thèm rỏ dãi nhìn vào trong.
Minh Cửu kể lại những gì mình đã thấy được, ai cũng không tin nổi, chỉ mới mười mấy năm mà bên ngoài đã biến hóa nhiều như thế.
Con Ninh Lạc hâm mộ, mấy phối ngẫu của Ninh Lạc cũng nhìn nhau khó hiểu, vì sao Mã Tháp lại mạnh đến thế.
"Mẹ, mùi bên trong thơm quá, còn thơm hơn cả canh thịt mẹ làm, con muốn ăn."
"Con cũng muốn ăn."
"Mùi rất thơm."
"Mẹ, con có thể đi vào ăn rồi đi ra không?"
Sắc mặt Ninh Lạc tái đi. Nhìn ánh mắt khao khát của con, trong lòng cô ta loạn lên. Mùi đó thơm thật, đúng không? Bọn nhỏ muốn ăn cũng là bình thường. Cô ta không thể trách được bọn chúng, vì cô ta mà bọn chúng quá khổ.
"Mẹ, không phải thủ thành đã nói chúng ta có hai cơ hội hay sao? Chúng ta vào một lần rồi ra ngoài là được rồi? Còn dư lại một lần nữa, thế là có thể vào bên trong ăn hai lần."
"Đúng đó, đúng đó. Anh cả thật thông minh, đây là cách hay."
Ninh Lạc mím chặt môi lại, không đồng ý.
Minh Cửu miêu tả bên trong thật tốt, dường như đó là thế giới của con người. Cô ta khủng hoảng, hai cơ hội ư? Cô ta sợ lần đầu vào rồi, lần hai không muốn ra.
"Nếu mấy đứa nhỏ thích như thế, hay cho bọn nó vào trước rồi đi ra?" Cái Ân hỏi.
Ninh Lạc lắc đầu, "Không được. Ai cũng không được đi vào."
"Không đi vào, ai dám vào, em sẽ mãi mãi không tha thứ."
Áo Lỵ thấy được, bật cười, "Cô ta đang sợ."
Ai đứng ở vị trí của Ninh Lạc mà không sợ?
"Cái Ân, chúng ta vào rừng đi. Người nhà ta sẽ mãi mãi ở trong rừng."
Mấy người Cái Ân không thể chịu được Ninh Lạc ấm ức, vội vàng dỗ cô ta, nói sẽ đưa cô ta vào rừng, không bao giờ đi ra. Mấy đứa con cũng sợ cô ta tủi thân, bước chân lưu luyến rời đi.
Minh Cửu quay đầu lại nhìn tòa thành cao vợi, nhớ lại cảnh trong thành, trong mắt lộ ra hâm mộ. Cuộc sống đó thật đáng để hướng tới. Nhưng, hắn không thể vào trong mà vứt bỏ Lạc Lạc.
"Mới thế đã đi rồi?" Áo Lỵ khó hiểu hỏi, có hơi không cam lòng.
Nhưng hai ngày sau, nàng bật cười.
Hóa ra những thành viên bộ lạc Áo Lỵ vào thành rồi còn muốn ra một lần nữa. Thủ thành đã nói bọn họ có hai cơ hội, ra lần này là sẽ không thể ra được thêm lần nào.
718.92
"Ha ha, bộ lạc này thú vị đấy." Áo Lỵ cười lớn, nhìn mấy người ăn mặc đồ quần áo đẹp và trang sức đẹp, còn cầm đủ loại món ngon không biết lấy từ đâu đi vào trong rừng.
Không bao lâu sau, bọn họ đi ra tay không, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn vì trả thù thành công mà trở về thành.
Lại qua mấy ngày, con Ninh Lạc nhân lúc trời vẫn cón sớm, lén lút vào thành. Chúng nó vào xong, bị cảnh tượng trong thành làm cho choáng váng.
Cuối cùng, chúng nó bán vòng cổ xương thú và một ít thịt khô hiếm lạ trong thành để lấy tiền và ăn được những món ngon thơm phức, ngay cả con gái có được đồ trang sức đẹp mắt cũng lưu luyến không muốn đi.
Không quá hai này, bọn nó lại đến nữa, lần này vào thành, quyết định là không ra. Trong thành quá tốt, có thể ăn được nhiều món ngon và mặc đủ kiểu quần áo đẹp.
Cha mẹ trong rừng đều bị ném ra sau đầu. Nếu bây giờ đi ra, không thể nào vào được nữa.
"Ha ha..." Áo Lỵ cười ra nước mắt, "Thật không ngờ rằng phản bộ cô ta đầu tiên lại là mấy đứa con cô ta mang nặng đẻ đau. Hay, hay lắm."
Đường Quả không nói gì, đều là trong dự đoán của cô cả. Đa số sẽ không chịu được cám dỗ. Cảm tình có sâu bao nhiêu, trải qua một vài thử thách hoàn cảnh cũng khó mà giữ được.
Cô yêu đương chỉ thích đôi bên có cùng địa vị, ít nhất cô có thể tự mình bảo vệ tình cảm thuần khiết ấy. Thuần khiết không phải nhất thành bất biến, mà là yêu cầu trả giá, nỗ lực, chân thành, vật chất và đủ loại điều kiện ngoại cảnh để duy trì.
Không cần nghĩ cũng biết Ninh Lạc hiện tại nhất định sẽ rất đau lòng, cũng sẽ yêu cầu đi tìm con.
Quả nhiên, chưa đến hai ngày, Ngải Mạc và Hắc Lang xuất hiện dưới thành. Mấy người Đường Quả vẫn quan sát bọn họ. Bọn họ đổi tiền rồi mới đi tìm con, đương nhiên là không đứa nào chịu về.
Cuối cùng, cả hai đi mua thức ăn, cũng không quên mang cho Ninh Lạc một ít, cũng mua thêm trang sức châu báu và váy, và không nỡ trở về.
"Con đâu rồi?"
Ninh Lạc nhìn Ngải Mạc và Hắc Lang, "Em nhờ hai người đi tìm con, hai người chỉ mang đồ ăn với quần áo về?"
Cô ta sốt ruột, khóc váng. Mấy người vội vàng dỗ. Tuy Ninh Lạc có oán trách, nhưng được dỗ, rồi nhìn váy đẹp lại vui vẻ bật cười. Mặc quần áo thủ công tinh xảo của con người lên trước mặt tất cả rồi nhìn gương mặt không còn trẻ phản chiếu trong gương, cô ta giật mình.
Ninh Lạc chột nhớ ra, mình không còn là một nữ sinh mười tám tuổi mới tham gia thi đại học nữa. Cô ta đã ở đây mười mấy năm, đã hơn ba mươi, rất nhanh sẽ bốn mươi. Dù có năm phối ngẫu yêu thương mình, nhưng thanh xuân của cô ta cũng đã trôi đi.
Mặc quần áo đẹp vào, chỗ eo nhìn thế nào cũng thấy khó coi, có giận đến mấy cũng không thể để eo nhỏ hơn được.
Cô ta nghĩ, mình sinh mười mấy đứa con, trên bụng sẽ có những vết rạn như vỏ cây già. Cô ta không phải người thú, là con người, sinh mười mấy đứa như thế, thân thể đã sớm tàn, trong rừng điều kiện sống lại khó khăn, không thể bảo dưỡng thân thể được.
Mặc dù tay cô ta vẫn trắng nõn tinh tế, hai chân cũng đẹp, nhưng cởϊ qυầи áo ra, trên người đều là dấu vết năm tháng.
719.93
Cô ta chợt ngẩng đầu lên, nhìn về nhóm phối ngẫu. Bọn họ chỉ cười, trong mắt có cưng chiều, nhưng không bao giờ là ánh mắt thấy cô ta sẽ muốn gì đó như mười mấy năm trước nữa.
Ninh Lạc rơi vào hoang mang, vì sao cô ta lại ở trong rừng mười mấy năm sinh con cho mấy người này chứ?"
"Lạc Lạc thích không?"
"Thích." Ninh Lạc đáp lại.
Ngải Mạc vui vẻ, "Vậy để ngày mai Duy Qua mua cho nàng. Chúng ta có nhiều da thú và xương thú, có thể đổi lấy tiền mua bán với bọn họ."
Ninh Lạc giật mình, trong thành Mã Tháp có tiền?
Nếu trước kia cô ta đi Mã Tháp, liệu vận mệnh có giống như bây giờ không?
Một đêm này, Ninh Lạc ngủ không yên, trong giấc mơ xuất hiện một tòa thành cổ phồn hoa, bên trong bán toàn những thứ váy vóc và trang sức Ngải Mạc và Hắc Lang mang về cho mình.
Đêm khuya, cô ta bừng tỉnh, nhìn mấy người ngủ xung quanh. Cô ta đang nằm trong ngực Duy Qua. Cô ta đã ngủ bên cạnh Duy Qua rất lâu, ba năm, hay năm năm gì đó... Cô ta nhớ rõ, ban đầu bọn họ thay phiên nhau ôm cô ta ngủ.
Cô ta ngơ ngác, sững sờ. Duy Qua mở mắt ra, ôm lấy cô ta, hôn lên trán cô ta, "Sao còn chưa ngủ?"
"Duy Qua, anh sẽ không bỏ em đi đúng