Sau đó, Phong Minh cũng ít khi lộ mặt ra trước con người.
Lại sau nữa, người phụ trách liên lạc với Phong Minh chỉ nghe được một giọng nói cứng nhắc không có tình cảm, "Chào anh, tôi là chủ não một."
"Lúc Phong Minh rời đi đã nhờ tôi đưa một phần tài liệu giao cho các anh, có nhận hay không?"
"Nhận."
"Đang nhận tài liệu... Xin chờ đợi."
Người phụ trách lấy được phần tài liệu kia, đọc được nội dung bên trong, không kìm được mà nước mắt lã chã rơi.
Phần tài liệu còn viết, vợ anh đã đi từ rất nhiều năm trước rồi, sở dĩ anh còn ở lại và vì vợ anh thích những thế giới tràn ngập ánh mặt trời ấm áp. Nếu anh rời đi, ở đây sẽ xuất hiện hỗn loạn. Những năm cùng sống trên internet, vợ anh rất vui vẻ, nên anh không nỡ phá hủy hết thảy, dù cô đã đi rồi.
Vì thế, anh lại dành ra rất nhiều thời gian để tạo một đầu não có thể thay anh vận chuyển, tài liệu trong đó là những tài liệu anh tâm đắc nhất.
Theo dõi đầu não hoạt động ba năm không thấy xuất hiện tình trạng gì, anh nói, "Tôi phải đi. Tôi muốn tìm vợ tôi. Tôi sợ cô ấy không chờ được, cũng sợ tôi xuất hiện quá muộn, cô ấy sẽ bị bắt nạt. Ở đây giao cho các anh, hy vọng các anh có thể bảo vệ thế giới ấm áp đầy ánh mặt trời này."
Họ tìm rất lâu, cuối cùng xác định cả Phong Minh lẫn Đường Quả đều đã biến mất. Họ tạo nên truyền kì viết vào lịch sử, là người sáng lập thời đại này, không ai dám quên, cũng không muốn quên.
...
[Ký chủ đại đại, lần này cô có hơi thảm đấy.]
Đường Quả lắc lư thân mình, bay tới bay lui xung quanh, cảm thấy rất thú vị. Cô dừng ở trên một cành cây, toàn thân cô treo lên trên, hoàn toàn không có trọng lượng, ngay cả nhánh cây cũng không cong, thậm chí còn không lay động một chút.
"Còn tốt chán. Lần trước là sóng não, lần này là một con ma. Nói thật, làm sóng não lâu rồi cũng chẳng vui nữa,