(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

Nữ sinh hóa quỷ (6)


trước sau

Mụ hung ác rống lên với Đường Quả, "Mày chặt của quý con tao?"

"Đúng, tao chặt đấy."

"Tao liều mạng với mày!"

Đường Quả tung lụa trắng lên, mụ già bị đánh bay vào trong góc tường. Cô không quan tâm đến gã đàn ông dùng tay che bên dưới, đau đến bất tỉnh, càng không quan tâm đến mụ già đã bị đánh bay.

Cô bước đến cạnh giường, nhìn cô gái đã bị lột quần ra, vỗ vỗ, "Có muốn ra khỏi đây không?"

Đôi mắt đã mất ánh sáng của cô gái dần khôi phục lại. Cô ấy ngẩng đầu lên, thấy được một nữ quỷ đang bay trước mặt mình.

Theo bản năng, cô nhìn xung quanh, thấy được gã đàn ông đang dùng tay che đi chỗ nào đó, đống máu bên cạnh còn có một thứ trông rất tởm lợm.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. So với nỗi tuyệt vọng kia, cô không hề sợ nữ quỷ này chút nào.

"Em có thể ra ngoài ạ?"

Đường Quả cười lên, "Muốn ra cứ nói, tôi đưa ra."

Hốc mắt cô gái lập tức đỏ lên. Đường Quả không ngờ rằng sau khi cô ấy mặc quần xong liền nhào đến ôm chầm lấy cô, bật khóc, nghẹn ngào nói, "Cảm ơn chị. Em muốn rời khỏi đấy. Dù là người hay ma, chị vẫn là tốt nhất. Chị là người, chính là người tốt. Chị là ma, nhất định là ma tốt."

"Đi thôi." Cô gái buông Đường Quả ra, có hơi tò mò, "Mà chị là ma thật ạ? Sao em có thể ôm chị được?"

"Không phải tôi sợ cô bị ngã à?"

Đường Quả không nhịn cười được. Cô đứng bên cạnh giường, mà cô ấy chưa gì đã xông đến, nếu cô không ngưng hồn lại, chắc chắn cô ấy sẽ ngã xuống.

"Đi."

Cô gái không hỏi gì cả, cũng mặc kệ mụ già với gã đàn ông trong phòng, đi theo sau Đường Quả, trong mắt đầy sùng bái và ỷ lại.

Cô ấy vội vàng bước lên, nắm lấy tay Đường Quả, "Em hơi sợ. Em có thể

nắm tay chị được không?"

"Thoải mái."

"Em tên Chu Lâm Lâm, chị tên gì ạ?"

Đường Quả đáp lại, "Đường Quả."

"Vậy em gọi chị là Quả Quả nha. Xem ra chị cũng không lớn hơn em là bao."

Đường Quả cười nhạt, "Tôi chết nhiều năm rồi, thực tế vẫn lớn hơn cô chán."

"Gọi Quả Quả cũng khá êm tai."

Đường Quả đưa Chu Lâm Lâm đến chỗ đống cỏ, vẫn nhắc nhở cô ấy chờ mình. Cô quay đầu nhìn hai cô gái đang ôm nhau, an ủi nhau và cẩn thận trốn dưới đống cỏ, lại bay vào trong thôn.

Lúc này là cô gái cuối cùng, cũng chính là Ninh Tương Tư.

Đợi thật lâu cũng không nghe thấy tiếng kêu của Ninh Tương Tư, nhưng lại nghe được tiếng đàn ông kêu thảm.

Cô bay vào nhà xem, à hóa ra là thế.

Vốn dĩ Ninh Tương Tư có biết chút võ, lúc trước giả vờ ngoan, nhân lúc gã đàn ông kia không chú ý mà đá bên dưới gã. Với tiếng kêu thảm vừa rồi của gã, xem chừng tạm thời không dùng được.

Ninh Tương Tư muốn chạy, nhưng cô ấy vẫn còn hơi ngây thơ. Vừa mới đẩy cửa ra ngoài đã bị vài gã đàn ông bắt lại, một lần nữa bị kéo về nhà, hai tay bị trói chặt.

Lần này không thể thoát được.

Gã đàn ông che lại bên dưới, thở ra một hơi lạnh, nhe răng trợn mắt vọt đến trước mặt Ninh Tương Tư, cho cô một bạt tai, "Con đĩ này."

"Muốn chết à?"

"Mày đá hỏng chồng mày rồi thì làm sao có chửa được?"

Ninh Tương Tư lạnh lùng nói, "Tao muốn mày đoạn tử tuyệt tôn đấy! Chúng mày toàn một lũ rác rưởi, chặt của chúng mày đi đỡ để chúng mày gieo tai họa cho người khác."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện