Mụ hung ác rống lên với Đường Quả, "Mày chặt của quý con tao?"
"Đúng, tao chặt đấy."
"Tao liều mạng với mày!"
Đường Quả tung lụa trắng lên, mụ già bị đánh bay vào trong góc tường. Cô không quan tâm đến gã đàn ông dùng tay che bên dưới, đau đến bất tỉnh, càng không quan tâm đến mụ già đã bị đánh bay.
Cô bước đến cạnh giường, nhìn cô gái đã bị lột quần ra, vỗ vỗ, "Có muốn ra khỏi đây không?"
Đôi mắt đã mất ánh sáng của cô gái dần khôi phục lại. Cô ấy ngẩng đầu lên, thấy được một nữ quỷ đang bay trước mặt mình.
Theo bản năng, cô nhìn xung quanh, thấy được gã đàn ông đang dùng tay che đi chỗ nào đó, đống máu bên cạnh còn có một thứ trông rất tởm lợm.
Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. So với nỗi tuyệt vọng kia, cô không hề sợ nữ quỷ này chút nào.
"Em có thể ra ngoài ạ?"
Đường Quả cười lên, "Muốn ra cứ nói, tôi đưa ra."
Hốc mắt cô gái lập tức đỏ lên. Đường Quả không ngờ rằng sau khi cô ấy mặc quần xong liền nhào đến ôm chầm lấy cô, bật khóc, nghẹn ngào nói, "Cảm ơn chị. Em muốn rời khỏi đấy. Dù là người hay ma, chị vẫn là tốt nhất. Chị là người, chính là người tốt. Chị là ma, nhất định là ma tốt."
"Đi thôi." Cô gái buông Đường Quả ra, có hơi tò mò, "Mà chị là ma thật ạ? Sao em có thể ôm chị được?"
"Không phải tôi sợ cô bị ngã à?"
Đường Quả không nhịn cười được. Cô đứng bên cạnh giường, mà cô ấy chưa gì đã xông đến, nếu cô không ngưng hồn lại, chắc chắn cô ấy sẽ ngã xuống.
"Đi."
Cô gái không hỏi gì cả, cũng mặc kệ mụ già với gã đàn ông trong phòng, đi theo sau Đường Quả, trong mắt đầy sùng bái và ỷ lại.
Cô ấy vội vàng bước lên, nắm lấy tay Đường Quả, "Em hơi sợ. Em có thể