Cô tìm ba lô của ba cô gái, rồi đưa Ninh Tương Tư ra chỗ đống cỏ ngoài thôn, "Ba người có thể đi rồi."
Sắc mặt Ninh Tương Tư không tốt lắm, nhưng lúc này vẫn nên đi sớm thì hơn.
Cô nhìn Đường Quả, "Gϊếŧ nhiều người sẽ bị trời phạt. Chị là nữ quỷ hẳn phải biết rõ."
Đường Quả treo người lên cây cười tủm tỉm với Chu Lâm Lâm và cô gái còn lại, "Cứ việc đi đi, không cần quay đầu lại. An toàn rồi."
"Em sẽ quay lại." Chu Lâm Lâm nói, "Em sẽ đưa hết những chuyện này ra ngoài ánh sáng. Chị Quả Quả, chị nhớ chờ em, em sẽ nói hết những chuyện ở đây với người ngoài kia, tìm bố mẹ chị, kể lại chuyện chị, và bắt tất cả bọn chúng phải chịu trừng phạt."
Chu Lâm Lâm nghiêm túc nói, khiến Đường Quả nhớ lại nguyên chủ. Lúc cô ấy chạy ra khỏi thôn cũng nghĩ như thế này.
"Được rồi, đi thôi."
Cô gái còn lại tên Hạ Ngọc, hiện tại sắc mặt vẫn trắng xanh. Chu Lâm Lâm nắm tay Hạ Ngọc, ba người vội chạy như bay.
Đường Quả ẩn thân đi theo cả ba một lúc. Trời tối om om, phải mất khoảng 5 giờ mới ra khỏi chỗ này.
Tìm được chỗ có tín hiệu, ba người vội vàng gọi điện cho người nhà. Hừng đông, cả ba cũng không vội đi xe về.
Ước chừng tám giờ, người nhà lái xe đến, ba người chật vật rời đi.
Sau đó, Đường Quả quay về thôn.
Nguyên chủ vốn nghĩ giống cô, gϊếŧ người trong thôn. Có điều hồn lực của cô ấy không đủ, trong thôn lại có cái gì đó khiến cô ấy phải sợ.
Nhưng cô thì không giống thế. Dù thế giới này có yêu ma quỷ quái, có đạo sư bắt ma bắt quỷ, đến bao nhiêu cô đánh bấy nhiêu.
Xuyên qua nhiều thế giới như thế rồi mà bị thua ở đây thì còn mặt mũi đâu mà sống tiếp.
Cô không quan tâm trong thôn thế nào, cứ treo mình trên đường vào thôn. Chán chê rồi, cô lại vào trong nhóm buôn chuyện.
"Lần này tôi là một con ma."
Người