822.31
Tần Cửu muốn nói, anh không có khả năng có ý nghĩ gì đó với nữ quỷ, chỉ thấy cô xinh đẹp. Nhưng lúc anh định nói ra thì không hiểu sao trong đầu anh lại xuất hiện thứ gì đó khiến anh vô ý thức nuốt lời xuống.
"Đạo trưởng Tần muốn nói gì thế? Sao không nói?"
Tần Cửu vội vàng lắc đầu, "Không có. Không có gì cả."
"Nói chuyện khác đi, đừng nói về tôi nữa." Tần Cửu chuyển chủ đề, "Ví dụ như chuyện của cô chẳng hạn." Anh cực kì tò mò về cô.
Đường Quả cứ cười mãi. Anh chàng đạo sĩ này đáng yêu quá đi.
"Được, nghe anh, nói chuyện về em vậy. Đạo trưởng không hiểu gì về em, làm sao có thể có ý gì với em chứ?" Đường Quả gật gù, mặc kệ gương mặt sắp nứt ra của Tần Cửu, "Đạo trưởng Tần đã nói muốn nghe chuyện em, em đành nói vậy."
"Em tên Đường Quả, đã nói từ trước rồi, chết năm mười bảy tuổi, hiện tại hơn hai mươi. Em tự nhận là trông em cũng không tệ, hiện tại tuy là ma nhưng nhan sắc vẫn còn đó. Em không chỉ có thể bay mà còn có thể ngưng tụ thành thực thể, yêu đương với em rồi, muốn làm chút chuyện thân mật cũng không có vấn đề gì."
Tần Cửu: "..."
Anh cực kì hối hận. Đáng lẽ anh không nên nói câu kia ra. Tiếp xúc bao nhiêu ngày rồi, anh nên nhận ra được nữ quỷ này mũi để trên mắt, da mặt vô cùng dày.
"Nếu hai ta bên nhau, em đảm bảo chỉ thích mình anh, cũng chỉ đối xử tốt với anh. Đương nhiên, anh cũng chỉ được thích mình em, đối xử tốt với em, không phản bội em." Đường Quả mỉm cười, "Hiện tại em là ma, đạo trưởng Tần cũng lẻ loi một mình, bên nhau không sợ quấy rầy."
"Nếu có ai đó chõ mũi vào, anh cũng không cần sợ, tới bao nhiêu em đánh bấy nhiều, nhất định sẽ không để anh bị ức hiếp."
"Nếu chúng nó dám loan tin bậy bạ, em sẽ bắt lại, đánh cho đến khi nào bớt lo chuyện bao đồng thì thôi."
"Tóm lại, em sẽ đối xử vô cùng vô cùng tốt với anh. Đạo trưởng Tần, động lòng chưa?"
Tim Tần Cửu nhảy lên một chút. Anh nhìn ra, cô cũng không nói đùa. Đôi mắt xinh đẹp kia trong thấy đáy, rất giống một ngôi sao lấp lánh, không có bất cứ âm mưu nào, chỉ đơn thuần là suy nghĩ của cô.
"Ban ngày ban mặt quỷ cũng thích nằm mơ à." Tần Cửu dời ánh mắt đi, "Thôi, đến nhà ga làm chính sự đã."
Trong lòng anh không ngừng suy nghĩ, nữ quỷ này nói sẽ bảo vệ anh. Nếu giữa cả hai có gì đó, không phải anh nên bảo vệ cô hay sao?
Trên thế giới này, yêu cầu của phụ nữ với một nửa của mình không phải là hi vọng người ta có thể bảo vệ mình à? Lại nói, trong suy nghĩ của đàn ông cũng là bảo vệ người phụ nữ của mình.
Nữ quỷ này đặc biệt thật.
"Đạo trưởng Tần, em không nói đùa đâu. Anh suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy thích em rồi, nhất định phải nói sớm với em. Em chỉ ở đây có hai mươi năm thôi. Em đi rồi, cả đời này anh không có cơ hội gặp được em đâu."
Tần Cửu ậm ừ vài tiếng, không nói nữa.
Hệ thống: [Ký chủ đại đại, anh đạo sĩ này không thông suốt được, cô thả thính vô dụng thôi.]
"Vô dụng cũng kệ chứ, ta quen thả thính ảnh rồi. Ảnh thích ta, đôi bên cùng vui, nếu không thích, ta cũng không thể ép ảnh được."
Hệ thống: [Ký chủ đại đại nói thế không thấy tiếc à? Anh chàng này rất được lòng người, không phải loại đạo sĩ "chính nghĩa" kia.]
823.32
"Tiếc thì có tiếc, nhưng ta cũng đâu thể trói người ta lại cưỡng bức được?"
Hệ thống khó hiểu: [Nhưng đời trước cô với ảnh là vợ chồng mà.]
"Mi cũng nói rồi đấy. Đó là đời trước. Đời này ảnh không có ký ức, ảnh là một người khác, hiểu chưa? Thống tử, chúng ta phải tiến lên phía trước, không thể sống mãi trong quá khứ."
Hệ thống: Xỉu.
Đừng Quả đột nhiên im lặng khiến xung quanh yên tĩnh, Tần Cửu cảm giác không quen, vô ý thức quay đầu lại nhìn cô, thấy được cô đang lắc lư ngắm cảnh. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài cô hồn dã quỷ ngơ ngác đi qua, cô lập tức vồ lấy đầu họ, dọa họ run lẩy bẩy, đến nhúc nhích cũng không dám. Đến khi cô đi rồi, nhóm tiểu quỷ mới thở phào một hơi, vội vàng bay ra xa.
Tần Cửu: "..."
Có biển số xe, Tần Cửu lợi dụng quan hệ ở trần thế, rất nhanh đã tìm được chủ nhân của chiếc xe.
Chủ của nó là một người đàn ông gầy gò, không giống như trong miêu tả của đám tiểu quỷ. Tần Cửu thử thăm dò, cho rằng ông ta không phải tài xế gây chuyện.
Cuối cùng, anh dò ra được, xe này ông ta mua second-hand ba năm trước.
Theo con đường này, cả hai tìm ra được chủ nhân chính của chiếc xe, hơn nữa còn có cả địa chỉ của ông ta. Nơi hung thủ sống là một khu đô thị cao cấp, bảo an cực kì tốt, nếu không được sự cho phép của chủ nhà thì không được vào.
"Để em vào cho." Đường Quả nói, "Thế tốt hơn. Em sẽ biến thành mẹ em, nếu ông ta còn nhớ mẹ em, chắc chắn sẽ lòi đuôi, như vậy hỏi chân tướng sẽ dễ hơn nhiều."
Tần Cửu hơi chần chờ, "Cô cẩn thận một chút."
"Anh nghĩ rằng có người làm hại em được à?" Đường Quả quay đầu lại cười nói, "Cơ mà, đạo trưởng Tần quan tâm em như thế, em rất vui."
"Cô vào nhanh lên, còn tra ra chân tướng." Sắc mặt Tần Cửu không được tự nhiên.
Đường Quả bay vào trong khu đô thị, Tần Cửu đứng ngoài cách đó không xa nhìn thân ảnh của cô biến mất. Dù anh biết cô rất mạnh, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng.
Anh nhớ mấy câu tán tỉnh của cô và câu nói nếu như cả hai bên nhau, cô chỉ thích mình anh. Nếu cô là con người, có lẽ anh đã dao động.
Tần Cửu vội vàng lắc đầu, biểu cảm bình thường lại, miệng lẩm bẩm, "Tần Cửu, đạo sĩ bắt yêu sinh ra để bắt yêu, trong lòng chỉ có bắt yêu và kiếm tiền. Không được tìm phụ nữ, cả đời này không thể tìm phụ nữ."
Một giờ trôi qua, Tần Cửu thỉnh thoảng lại ngó vào trong khu đô thị. Bảo vệ canh bên ngoài vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đạo bào kì quái này, cho rằng anh đang nghiên cứu địa hình ở đây.
Cuối cùng, anh nhìn thẳng vào bên trong.
Lại nửa giờ nữa trôi qua, Đường Quả bay ra ngoài, nội tâm anh không tự chủ được thả lỏng một chút.
Đường Quả bay tới trước mặt anh, anh hỏi, "Sao rồi?" Anh không nhận ra mình đang thầm quan sát xem cô có bị thương hay không.
"Là ông ta."
"Biết ai làm chủ không?"
Sắc mặt Đường Quả khó coi. Nhưng rất nhanh, cô nở một nụ cười, "Là con mụ bố em mới cưới. Người trong khu đô thị là anh trai bà ta."
"Ông ta nói, bà ta là thư ký của bố em, cơ duyên xảo hợp thế nào thành tình nhân. Chuyện này chắc mẹ em không biết. Nếu không, với tính của mẹ, chắc chắn sẽ xử lý bà ta."
"Sau khi em mất tích, mẹ đi tìm em, bà ta sai anh trai lái xe đâm chết mẹ."
824.33
"Giờ cần tôi làm gì?" Tần Cửu thương tiếc trong lòng, "Muốn gì cứ nói."
"Không cần, ông ta sẽ đi tự thú ngay bây giờ." Đường Quả mỉm cười, "Anh quên em là quỷ à? Có một chiêu gọi là ma ám, em áp dụng lên người ông ta. Ông ta sẽ đến cục cảnh sát ngoan ngoãn thừa nhận hết."
"Thế cô muốn ăn gì, tôi đưa cô đi?"
Đường Quả cười cười nhìn vào mắt Tần Cửu, "Đạo trưởng Tần mời khách, đương nhiên em sẽ không từ chối. Cái gì em cũng muốn ăn."
"Cô xác định cô ăn được?" Tần Cửu chần chờ một chút.
Đường Quả gật đầu, "Có thể."
Cùng ngày, kẻ gây họa đi tự thú, không chỉ trình bày chuyện ông ta đã đâm chết Tống Hiểu Vân ba năm trước mà còn khai ra kẻ chủ mưu đằng sau
Lúc ả kia bị bắt, Đường Quả lập tức bay vào trong biệt thự nhà họ Đường.Ả kia bị kéo đi, trắng mặt nhìn ông Đường như muốn nói gì đó. Ông ta đang ôm đứa con của cả hai. Ả nhìn nó một hồi, cuối cùng không nói gì thêm, chán nản để người ta đưa đi.
Đường Quả thấy thế, nhíu mày lại. Xem ra chuyện này không đơn giản.
Cô không rời đi ngay mà theo ông Đường vào phòng sách.
Vốn dĩ phải đau lòng vì vợ mình bị hại chết, ông ta lại nhàn nhã ngồi trên ghế, trên mặt treo một nụ cười, còn chơi đùa với con trai.
"Vậy cũng tốt. Để lại con đàn bà ác như thế bên mình cũng là một loại tai họa."
"Chỉ mới nói một câu nếu Hiểu Vân chết sẽ cưới nó, không ngờ nó đi làm thật, còn sai bảo anh trai đi đâm chết Hiểu Vân."
Ông ta cười lên, "'Không ngờ lại thành công, đã vậy còn trộm mang thai con của mình." Nói đến đây, sắc mặt ông ta trầm xuống một chút, "Không ngờ hồn ma Hiểu Vân trở về. May mắn đều là con kia làm, mình không liên quan."
"Giờ tốt rồi, hồn Hiểu Vân bị diệt, con ả ác độc kia cũng bị lôi đi. Vì con của nó, chắc chắn nó sẽ không nói năng bậy bạ. Dù có nói bậy, cũng không liên quan đến Đường Lộc Sinh mình."
"Tập đoàn Đường thị chính là của Đường Lộc Sinh mình."
Nghe như thế, Đường Quả còn không hiểu chỗ nào được chứ?
Xuất thân của Đường Lộc Sinh cũng không tốt. Sau khi đỗ vào một trường học không tệ, ông ta quen biết với Tống Hiểu Vân - là con nhà giàu - và dùng trái tim chân thành đả động bà.
Hai người tốt nghiệp là kết hôn. Đường Lộc Sinh thành con rể nhà họ Tống. Vì Tống Hiểu Vân yêu ông ta thật lòng, ông ta lại có một chút năng lực nên nhà họ Tống giao một phần cổ phần cho ông ta.
Nhưng Đường Lộc Sinh trải nghiệm cuộc sống phồn hoa rồi, trong lòng dần cảm thấy không thỏa mãn. Đã vậy, Tống Hiểu Vân rất hay ghen, còn có tính tiểu thư, không cho ông ta đi gặp phụ nữ khác. Cứ như thế, ông ta càng ngày càng không hài lòng.
Tống Hiểu Vân không phải là một con nhà giàu bình thường. Sau khi ông cụ và bà cụ Tống qua đời, bà dùng năng lực của chính mình để quản lý tập