832.41
Tần Cửu nghe Đường Quả nói, dở khóc dở cười. Hóa ra ấn tượng đầu tiên của cô về anh là như thế?
Thật ra anh cũng muốn nói, lần đầu gặp phải ánh mắt của cô, anh cũng nghĩ rằng cô không giống như những con quỷ khác.
Anh không biết vì sao cứ lúc nào mình muốn nói nặng lời, đầu anh lại hiện lên thứ gì đó, khiến anh nuốt xuống những câu nói lạnh lùng ấy, cứ như thể anh chưa từng muốn nói ra.
"Cô Đường..."
"Dạ?" Đường Quả mỉm cười ôm cổ Tần Cửu, cảm giác lạnh lẽo khiến anh run lên. Không phải sợ hãi, mà là một cảm giác không nói rõ được tràn ra từ đáy lòng anh, có vài phần ấm áp, có vài phần ngọt ngào, cũng có vài phần chua xót.
"Quen biết nhau lâu thế rồi, anh vẫn còn gọi em là cô Đường à."
Tần Cửu hít sâu một hơi, áp chế cảm giác sắp trào ra, "Cô cũng gọi tôi là đạo trưởng Tần mà. Tôi cảm thấy xưng hô như thế không có vấn đề gì."
"Hóa ra đạo trưởng để ý xưng hô của em với đạo trưởng như thế."
Tần Cửu muốn nói không phải, sao có thể, nhưng trong lòng lại tò mò muốn xem cô nói gì, liệu có đổi xưng hô khác hay không.
Anh cảm thấy mình có khả năng đã bị nữ quỷ này mê hoặc, bị cô sử dụng thuật ma ám. Nhưng đầu óc anh cực kì tỉnh táo, hoàn toàn nhận thức được mình đang làm gì.
"Anh muốn em gọi anh thế nào? Đạo trưởng Tần? Tiểu Cửu?"
Tần Cửu giật giật khóe môi, "Tôi lớn tuổi hơn cô, đừng gọi Tiểu Cửu."
"Anh Cửu? Anh Cửu thì sao?"
Trong lòng Tần Cửu rối loạn. Giọng nữ quỷ quá ngọt, anh có hơi không chịu nổi.
"Hay là anh Tần nhỉ? Anh Tần ơi anh Tần?"
Tần Cửu: "..." Làm sao bây giờ, anh hình như bị nữ quỷ này quấn lấy rồi, muốn ném cũng không được. Nghe cô ngọt ngào gọi anh Cửu, anh Tần, lòng anh cứ nhảy lên.
Tần Cửu lạnh mặt, "Đứng đắn lên. Nếu người ta nghe thấy thì sao?"
"Em là quỷ, người ta nghe thấy làm sao được, trừ khi em muốn người ta nghe." Đường Quả ghé vào tai Tần Cửu, "Anh có thích nghe em gọi vậy không? Thích cái nào em cũng chiều, sợ bị người khác nghe thấy thì em đảm bảo chỉ một mình anh nghe được thôi."
Tim Tần Cửu đập nhanh hơn, bên tai đỏ rực. Thôi xong.
Tần Cửu, một đạo sĩ bắt yêu, cả đời chỉ có bắt yêu kiếm tiền, phụ nữ có đẹp thế nào cũng không dao động.
Niệm trong lòng, Tần Cửu nói một câu trái lương tâm, nhưng đây là nữ quỷ.
"Thôi, gọi anh là A Cửu vậy."
Nghe được tiếng nói sau lưng, Tần Cửu có cảm giác hơi mất mát, tự cười giễu mình. Lúc người ta nói thì cứ chối đây đẩy, giờ đổi cách gọi khác rồi, anh tiếc cái gì?
Tần Cửu rơi vào trầm tư. Không thể không thừa nhận, nữ quỷ này thật sự hấp dẫn anh.
"A Cửu, em muốn làm một chuyện."
Tần Cửu phản ứng lại, "Cô muốn làm gì, tôi giúp cô." Anh nói xong, khóe môi có hơi bất đắc dĩ. Lại thua trong tay cô rồi.
"Trên thế giới có rất nhiều nơi giống như cái thôn kia, em muốn tranh thủ hai mươi năm đi khắp nơi để xem có cô hồn dã quỷ nào giống em không."
Tần Cửu nhớ lại những gì cô đã trải qua, trong lòng thương tiếc, "Tôi đi cùng cô."
Hai mươi năm.
Tần Cửu không thể không suy nghĩ, nếu anh bất chấp tất cả để bên cô, cả hai cũng chỉ có hai mươi năm.
"A Cửu đang thất thần."
"Nghĩ gì thế?" Đường Quả dò hỏi.
833.42
"Tôi đang nghĩ..." Tần Cửu chần chờ một chút, "Nữ quỷ như cô sao lại có thể để ý tôi? Tôi chỉ là một đạo sĩ bắt yêu, ngoại trừ có vài thủ đoạn bắt yêu quái ra thì chỉ là một người bình thường mờ nhạt."
"À, vì em cảm thấy A Cửu rất đáng yêu. Hơn nữa, A Cửu cũng đâu có bình thường mờ nhạt." Đường Quả vừa nói vừa giơ tay lên nhéo mặt Tần Cửu, "Gương mặt này đẹp cực kì, hơn nữa, thực lực của anh trong giới đạo sĩ bắt yêu cũng không tệ. A Cửu cứ khiêm tốn quá. Với ngoại hình này, ra đường hỏi một câu có ai muốn lấy anh không, đảm bảo có rất nhiều mỹ nữ đồng ý."
Lần đầu tiên có người nghiêm túc khen Tần Cửu như thế. Ngay cả người nhà của anh cũng không cảm thấy anh có gì tốt. Anh đi theo sư phụ, cuộc sống mới tốt lên, nhưng sư phụ chỉ một lòng tu đạo, ngoại trừ dạy cho anh thì rất ít khi giao lưu với anh. Từ đó tạo nên tính cách không thích người khác tiếp cận của anh, khiến anh bị gọi là quái đản.
"Hai mươi năm sau cô muốn đi đâu?" Tần Cửu hỏi.
Đường Quả cười cười, "Không biết nữa, có thể là Quỷ giới. Dù sao linh hồn không chuyển thế đầu thai thì cũng đi Quỷ giới."
"Cô thật sự cảm thấy tôi tốt?"
Hệ thống: Cứ cảm giác sai sai ở đâu. Có phải lộn giới tính rồi không? Anh chàng này thế mà lại thẹn thùng này.
"Thật ra tình người duyên quỷ cũng không phải không thể, tôi vốn không ngại." Tần Cửu nói, "Nếu cô cũng không ngại, chúng ta có thể thử xem?"
Đường Quả cong môi lên, "Thật á? Ý anh là, anh cũng thích em?"
"Hẳn là thích." Tần Cửu khẳng định, "Không thể thấy cô không vui, cái gì cũng muốn theo cô, hẳn là thích."
"Là thích đó. A Cửu anh đúng là một đại khả ái mà."
Đại khả ái?
Cái quỷ gì?
Mặt Tần Cửu cứng đờ.
Sau đó, Đường Quả không kiêng nể gì nữa, dựa trên lưng anh, thân thể dần ngưng lại. Từ lạnh lẽo thành ấm áp khiến Tần Cửu kinh ngạc.
"A Cửu, anh không hối hận chứ? Hai ta chỉ có hai mươi năm."
"Tần Cửu này đã quyết định rồi đương nhiên sẽ không hối hận. Hai mươi năm đã có thể làm được rất nhiều chuyện." Không phải nói về sau cô sẽ đi Quỷ giới sao?
Cô không ra được thì anh đi tìm cô. Tần Cửu thầm nghĩ. Thừa nhận lòng mình rồi, anh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nụ cười trên môi mãi không tắt đi.
Hóa ra cảm giác lúc trước là vì anh thích cô.
Thời gian tiếp theo, hai người cùng nhau đi khắp nơi, chứng kiến vô số cô gái trẻ bị lừa lọc.
Đường Quả không gϊếŧ người nữa, chỉ đưa những nơi như thế ra ngoài ánh sáng và thiến hết lũ ác ôn kia. Cứu được người nào thì cô cứu, còn những ai đã ở lâu và không muốn đi, cô không quan tâm, càng không đồng tình. Nếu không đưa ra ngoài ánh sáng, sớm hay muộn những kẻ đó cũng sẽ là đồng lõa tổn thương các cô gái vô tội khác.
"Quả Quả làm những chuyện này vì bản thân em cũng đã từng như thế?" Một ngày nọ, Tần Cửu và Đường Quả tay trong tay ngồi trên núi nhìn thôn nhỏ bên dưới.
Họ vừa mới đến đây hôm nay, cũng là lừa bán lừa mua các cô gái trẻ.
Đường Quả dựa vào vai anh, lắc đầu, "Không phải."
"Vậy thì vì sao?"
"Nếu đã đến đây, em luôn muốn làm gì đó và để lại gì đó, khiến cuộc đời có ý nghĩa hơn một chút."
834.43
Tần Cửu nghĩ cô hiện tại chỉ là quỷ, không thể không buồn cười.
"Chúng ta đã khiến vòng huyền học chú ý." Tần Cửu nói.
Đường Quả không thèm quan tâm, "Họ sẽ làm gì?"
"Chưa thấy được Quả Quả, chắc chắn sẽ muốn làm gì đó. Nhưng thấy Quả Quả rồi, đảm bảo bọn họ không có gan làm gì." Bạn gái quỷ của anh không đơn giản đâu.
"Biết thế thì tốt."
Lúc này, Đường Quả nhìn sắc trời tối xuống, "Được rồi, A Cửu ở đây chờ em, em đi làm việc lớn."
"Anh chờ em về."
Tần Cửu đã từng nghĩ đến chuyện giúp cô, nhưng hình như cô rất ghét bỏ bản lĩnh của anh, nói anh không ẩn thân được, sẽ dễ dàng bị phát hiện. Cô không giống anh, cô là quỷ, sẽ không ai phát hiện ra.
Anh ngồi trên núi nhìn dáng cô bay xuống, trong mắt chỉ có ý cười. Anh thích tất cả về cô, dù cô có phải quỷ hay không. Hiện tại, anh chỉ cảm thấy hai mươi năm có hơi ngắn một chút.
Anh nên cố gắng tu luyện đạo thuật, tranh thủ khiến thực lực của mình tốt hơn một chút, tương lai xông vào Quỷ giới cũng dễ hơn.
Đúng. Anh đã không thỏa mãn nữa.
Không ở bên cô, anh còn chần chờ. Nhưng đã bên cô rồi, anh biết được cô mê người đến mức nào, hấp dẫn đến mức nào. Những gì của cô, dù chỉ là một sợi tóc, anh cũng cảm thấy mê người.
Cô nói gì anh cũng muốn nghe theo.
Nụ cười của cô là nụ cười đẹp nhất thế giới.
Giọng nói của cô cũng là giọng nói ngọt ngào nhất, êm tai nhất, nghe hoài không chán.
"Đạo trưởng Tần sao lại ở đây?"
Tần Cửu đang trong mộng đẹp đột nhiên bị một tiếng nói cắt ngang. Anh cau mày lại, nhìn đám người đang leo lên núi.
Đi đầu chính là Phương Vân Trì và một cô gái trả anh đã từng gặp hai năm trước ở thôn của Quả Quả, tên Ninh Tương Tư.
Sau hai người là một số người quen trong vòng huyền học, khá giỏi bắt quỷ.
Nhìn thấy họ, Tần Cửu suy nghĩ sâu xa, hỏi một câu: "Làm sao mọi người cũng ở đây?"
"Đạo trưởng Tần dạo này không vào nhóm à? Tin tức lớn như thế chú còn không biết. Tôi tưởng chú đổi nghề rồi, định qua hỏi thử."
Tần Cửu suy đoán, mấy năm nay động tĩnh Quả Quả nhà anh làm ra khá lớn, hấp dẫn những người này cũng bình thường.
"Tôi không đến bắt quỷ."
Anh là đưa nữ quỷ nhà anh đến xử mấy thứ ác ôn kia. Trong số những người ở đây có mấy người để lại ấn tượng không tệ với anh, nên anh nói tiếp, "Ở đây không có quỷ các mấy người muốn bắt, đi chỗ khác đi."
"Đạo trưởng Tần, tôi có thể khẳng định ở đây có quỷ chúng tôi muốn bắt." Phương Vân Trì nhìn chằm chằm Tần Cửu, lời lẽ chính đáng, "Tôi ngửi thấy mùi con quỷ kia. Quỷ trên thế