842.51
Tần Cửu ôm eo cô vợ nhỏ, nhàn nhạt nói, "Có bổn đạo ở đây, đừng mơ gϊếŧ được cô ấy. Dù không có bổn đạo, cũng gϊếŧ không nổi."
Câu nói này suýt nữa khiến Phương Vân Trì tức hộc máu.
Nhưng đây là sự thật, hắn chỉ có thể trừng cả hai.
"Các vị, chúng tôi đi trước.* Đường Quả cười tít mắt với các đạo sĩ kia, "Nghe A Cửu nói mọi người cũng là đạo sĩ bắt quỷ, sao không ai bắt tôi thế?"
"Không dám, không dám." Đám người vội vàng lắc đầu cười khổ. "Chúng tôi nào dám động vào cô."
Đây đâu phải Quỷ vương, khéo là Quỷ hoàng luôn rồi.
Không thể dây vào, không thể dây vào.
Hơn nữa, trong thôn cũng toàn kẻ ác, người ta làm thế cũng không thể xen vào được.
Bọn họ nhận ra âm khí đã biến mất, xem chừng có liên quan đến cô. Mấy tiểu quỷ đó không phải đã bị cô ân mất đấy chứ?
Nhưng nghĩ lại thì, với sức của cô hiện tại, cô cần gì phải ăn tiểu quỷ.
Hiếu kỳ, có người lên tiếng hỏi, "Cô Đường, xin hỏi tiểu quỷ chết oan trong thôn đâu hết rồi?"
"À, bọn họ hả? Tôi siêu độ cho họ, đưa vào luân hồi rồi. Làm cô hồn dã quý nhiều năm như thế, quá đáng thương. Họ cũng giống tôi, tôi tốt bụng đưa họ đi một lần."
Tất cả nghe xong, ngơ ngác.
Đùa?
Quỷ cầu siêu cho quỷ?
Nhưng nghĩ lại thì, cô là quỷ như thế, làm được cũng chẳng có gì lạ.
Có thể nói, nữ quỷ này thật khác biệt.
Dưới ánh mắt của mọi người, Đường Quả bay đến trên lưng Tần Cửu, hai tay vòng qua cổ anh rồi cả hai cứ thế mà đi.
Mấy năm làm ma, cô vẫn thích nằm trên lưng Tần Cửu nhất. Cô cười tít mắt nói với anh: "Lần này em không ra tay, là tiểu quỷ làm, Phương Vân Trì tức chết luôn á."
"Chúng ta đi nơi khác thôi. Mấy tiểu quỷ lại truyền tin cho em, nói là đã phát hiện ra thôn nữa còn tệ hại hơn cả thôn này."
"Ừ."
Tần Cửu cũng thích cô nằm trên lưng mình. Nghe cô nói những chuyện kia, anh cảm giác hai mươi mấy năm cuộc đời mình quá vô dụng. Hai mươi năm, thật ngắn, vậy mà đã qua hơn hai năm rồi.
Trong lòng Tần Cửu sinh ra đau khổ. Nhưng anh tỉnh lại rất mau. Đúng, phải chú tâm tu luyện.
"Anh Phương, chúng ta cũng đi thôi." Ninh Tương Tư kéo Phương Vân Trì vẫn còn đang trợn tròn mắt, có hơi đau lòng cho hắn, "Hay đi đâu đó giày khuây được không?"
"Không được." Phương Vân Trì cất kiếm đi, nói với Ninh Tương Tư, "Tương Tư, anh phải đến chùa một chuyến cầu viện đại sư Minh Huyền. Đại sư phật hiệu cao, chắc chắn có thể diệt được con quỷ này."
Trong lòng Ninh Tương Tư không quá muốn thế. Đường Quả không đi làm hại người khác, cô cũng xử những kẻ ác ôn, tại sao phải tìm người đến diệt.
Nhưng nhìn dáng vẻ Phương Vân Trì, cô không thể làm gì ngoài gật đầu, lòng thầm nghĩ, Đường Quả lợi hại như thế, chắc không đến mức bị đại sư Minh Huyền đánh bại đâu nhỉ?
"Đại sư Minh Huyền lợi hại đến thế?"
"Có thể đối phó với Đường Quả?" Ninh Tương Tư hỏi thăm, "Nhỡ không được thì sao?"
"Làm gì có chuyện đó. Đại sư Minh Huyền cao siêu hơn sư phụ anh nhiều, chỉ là ít khi ra tay thôi. Đại sư mà ra tay, nhất định sẽ bắt được con quỷ đó." Vốn dĩ hắn không muốn tìm đại sư Minh Huyền, nhưng hắn không thể tiếp tục để con quỷ kia làm ác.
Tim Ninh Tương Tư trật nhịp một chút, giỏi như thế?
Cô mím nhẹ môi, trong lòng không thoải mái lắm.
"Tương Tư, em về nhà trước đi. Anh đi tìm đại sư Minh Huyền trước, gặp em sau."
Nói xong, không đợi Ninh Tương Tư trả lời, hắn đi thẳng.
Ninh Tương Tư nhớ lại lúc trước, cũng không so đo.
Phương Vân Trì đi xa rồi, cô mới quay qua những người khác, "Các vị tiền bối."
"Tương Tư, sao thế?"
"Các vị tiền bối có thể liên lạc với Đường Quả không ạ?"
Mọi người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì.
843.52
"Chúng tôi không liên lạc được với cô Đường. Dù sao cô ấy cũng là một nữ quỷ lợi hại, chắc không cần điện thoại đâu."
Ninh Tương Tư nghe xong, hơi thất vọng.
Lúc này lại có đạo sĩ lên tiếng: "Nhưng có thể liên lạc với Tần Cửu. Ai cũng có số của cậu ta. Hình như Tần Cửu và Đường Quả đang yêu nhau, muốn nói chuyện với cô Đường, liên hệ Tần Cửu chắc được."
"Tiền bối cho cháu số của đạo trưởng Tần được không ạ?"
Mấy đạo sĩ cũng không cho luôn mà hỏi thăm Ninh Tương Tư, "Cháu gọi cô Đường làm gì?" Họ nhớ lại mấy câu của Phương Vân Trì, trong lòng lờ mờ suy đoán.
Sắc mặt Ninh Tương Tư hơi biến đổi, "Cháu..." Cô hít sâu một hơi, "Thật ra hai năm trước cháu cũng suýt nữa phải sống mãi trong một thôn như thế này, là chị Đường xuất hiện cứu cháu. Hai năm trước, cháu cũng nghĩ chị ấy lạm sát kẻ vô tội là không tốt."
"Nhưng tư tưởng có thể thay đổi theo thời gian." Ninh Tương Tư nói xong, trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều. Trên thực tế, từ lúc suy nghĩ thay đổi, trong lòng cô rất áy náy.
Đường Quả cứu cô, cô lại chưa từng cảm ơn người ta một câu chân thành.
"Tính ra, chị Đường là ân nhân cứu mạng của cháu. Nếu như đại sư Minh Huyền quá cao siêu, cháu biết chuyện lại không nói, cũng không nhắc nhở, chẳng phải đó là ăn cháo đá bát à. Chị ấy mà bị sao thật, có thể cháu sẽ áy náy suốt đời."
Mấy người gật đầu, trong mắt có tán thưởng: "Cháu gái nghĩ rõ ràng như thế là tốt. Trên thế giới này, thiện ác không có đơn giản như thế. Có một số việc thoạt nhìn rất ác, nhưng thực tế đó là chuyện tốt. Còn một số việc khác, nhìn rất tốt đấy, nhưng trên thực tế thì không biết tương lai sẽ biến thành chuyện ác gì."
Cho nên có đi bắt quỷ, họ cũng không động đến quỷ hồn có dính đến nhân quả. Chỉ cần không phải ác quỷ thật sự, báo thù xong chúng sẽ tự rời đi, không cần bọn họ làm gì.
Họ bắt quỷ là bắt các loại gây hại cho con người, kiểu như không đầu thai được nên muốn tìm người chết thay.
"Cháu biết rồi."
Ninh Tương Tư vội vàng gật đầu. Cô đã hiểu lúc trước mình ngây thơ đến mức nào. Làm gì cũng cần chính nghĩa, nhưng thực tế nào đâu có đơn giản như vậy.
Nhìn Phương Vân Trì càng ngày càng cực đoan, cô khó chịu nhưng không biết phải khuyên nhủ thế nào.
"Được rồi, tôi đưa số Tần Cửu cho cháu, có việc gì cứ gọi thẳng."
"Lại nữa, cháu cố gắng khuyên thằng bé Phương đi. Tôi thấy trên người nó dính không ít nhân quả, nếu cứ như vậy mãi, e rằng thiên sĩ Phương cũng không so được. Nhân quả quấn thân, không biết quả báo sẽ ứng với người nào."
Lời này rất rõ ràng. Cô và Phương Vân Trì bên nhau, cũng coi như dính đến nhân quả của hắn.
Nói không chừng quả báo lại ở trên người cô.
Nhưng cô thật lòng thích Phương Vân Trì: "Cháu sẽ cố gắng khuyên anh ấy làm nhiều chuyện tốt để hóa giải nhân quả."
Cô hiểu rõ, mấy tiền bối này muốn cô cắt đứt với Phương Vân Trì. Làm người yêu thì cũng thôi, nhưng thành vợ chồng thì tương lai nhân quả sẽ tính một nửa trên người cô.
"Vậy được rồi."
Mấy đạo sĩ nhìn nhau, đưa số cho Ninh Tương Tư rồi rời đi.
844.53
Ninh Tương Tư có số điện thoại rồi, đi kiếm một chỗ có tín hiệu tốt, gọi cho Tần Cửu.
Tần Cửu thấy có số lạ gọi đến, nghi ngờ nhận máy, đầu dây bên kia vang lên: "Xin hỏi... có phải đạo trưởng Tần không ạ?"
Giọng nói này Tần Cửu rất quen thuộc.
Anh nói với Đường Quả, "Là Ninh Tương Tư. "
"Hỏi xem có chuyện gì." Đường Quả dựa vào lưng anh, cười mỉm. Cuộc điện thoại này thật ngoài dự đoán.
Cũng không biết Ninh Tương Tư muốn nói gì.
"Là tôi, có chuyện gì không?" Tần Cửu hỏi thăm.
Ninh Tương Tư thở ra một hơi, "Em, em muốn nói chuyện với chị Đường, không biết có được không? Em vẫn còn ở chỗ cũ, hai người chắc chưa đi xa."
"Quả Quả, người ta muốn gặp em."
Tần Cửu nói với Đường Quả. Hai người thì thầm với nhau truyền đến tai Ninh Tương Tư. Cô đã để ý một người một quỷ này rồi, thật thân mật, trông còn tình cảm hơn cả cô với Phương Vân Trì.
Nghĩ đến chuyện này, trong lòng cô có hơi đau khổ. Kể từ khi Phương Vân Trì bị thù hận che mất, ngọt ngào giữa hai người càng ngày càng ít.
Đường quả nhận lấy điện thoại, cắt đứt suy nghĩ của Ninh Tương Tư: "Cô muốn gặp tôi?"
"Vâng. Chị Đường, có được không ạ?"
Ninh Tương Tư có hơi hồi hộp. Dù là hai năm trước hay là bây giờ, cảm giác Đường Quả cho cô vẫn luôn là mạnh mẽ, tùy ý và tiêu sái.
Muốn làm gì thì làm, không bị trói buộc bởi nguyên tắc và quy định.
Đường Quả mới là người làm việc theo nguyên tắc của bản thân.
Cô thầm nghĩ, lời cảm ơn chậm trễ này nên nói thẳng. Cô thậm chí còn nghĩ, nếu có Đường Quả lúc trường học có chuyện, không chừng sẽ sớm tìm được hung thủ gϊếŧ cô bạn vô tội kia và tìm thấy hồn ma cô ấy.
"Có gì nói thẳng đi, trong điện thoại cũng không khác gì đâu."
Ninh Tương Tư hơi thất vọng, quả nhiên là không muốn để ý đến cô?
"Tôi rất bận, không rảnh gặp cô nói chuyện. Nếu cô không muốn nói thì có thể nhắn tin qua số này, nghĩ xem nên nói với tôi thế nào."
Ninh Tương Tư vội đáp: "À không, để em nói vậy ạ, cũng không tốn bao nhiêu thời gian của chị."
Đường Quả cười một tiếng: "Cứ nói đi." Hôm nay Ninh Tương Tư thật lạ. Cô làm những chuyện đó mà Ninh Tương Tư không ghét, còn có hơi khoái trá.
Rốt cuộc là điều gì đã thay đổi Ninh Tương Tư?
"Chị Đường, câu đầu tiên em muốn nói là cảm