852.61
Cô tưởng rằng lần này Phương Vân Trì có khả năng sẽ đến, không ngờ rằng đến hơn mười ngày sau hắn mới về.
Vừa về đã mệt mỏi nằm ngáy o o, Phương Tư Vân hầu như là một mình cô nuôi nấng.
Phương Vân Trì chỉ ở nhà khoảng ba bốn ngày, sau đó sẽ lại vội vàng rời đi, có đôi khi đi ngay lúc nửa đêm.
Mấy chục năm sống mãi như thế, tình cảm có nồng đậm đến mấy cũng phai nhạt. Nhưng Phương Vân Trì vẫn nghĩ cả hai còn cuồng nhiệt lắm. Cũng phải thôi, mấy chục năm cộng lại cũng chỉ bên nhau được chừng một năm, không cuồng nhiệt thì là gì?
Thời gian của Phương Vân Trì hầu như không có. Hắn đã dành hết tất cả thời gian để đi bắt quỷ rồi.
Giết quỷ quan trọng hơn cả cô.
Giết quỷ quan trọng hơn cả con gái Phương Tư Vân của cô.
Ngẫm lại thì, tình yêu của Ninh Tương Tư với hắn cũng sắp hết rồi.
Cô tránh thoát khỏi tay Phương Vân Trì, "Phương Vân Trì, lần này em hi vọng anh nghĩ cho kỹ, anh muốn bắt quỷ hơn hay là muốn cái gia đình này hơn."
"Tương Tư, em phải hiểu anh."
Hốc mắt Ninh Tương Tư lập tức đỏ lên, nước mắt không thể không trào ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Vân Trì, "Vài chục năm còn chưa đủ à? Phương Vân Trì, em ở bên anh, sinh Phương Tư vân cho anh, một mình chăm lo cả gia đình này, vậy vẫn chưa đủ à? Một năm anh ở nhà còn không đến một tháng. Anh ra ngoài kia hỏi xem, có ai chịu được cuộc sống như thế hay không?"
"Em ốm, em đau, em không dậy nổi, chỉ có thể gọi cho bố mẹ em. Về sau em sợ bố mẹ hỏi anh, đành phải tự gọi cấp cứu."
"Em đi họp phụ huynh cho Tư Tư, bạn con bé đều nghĩ nhà mình chỉ có một mình em. Con bé buồn lâu lắm, nhưng lần nào em cũng nói, phải tôn trọng và hiểu cho bố."
"Phương Vân Trì, mẹ con em thông cảm cho anh hơn chục năm rồi, Tư Tư đã mười sáu tuổi. Con bé nói sai chỗ nào? Chỉ đụng trúng nỗi đau của anh thôi. Anh không muốn chấp nhận thế giới này sùng bái nữ quỷ anh không giết nổi."
Phương Vân Trì giơ tay lên muốn đánh, Ninh Tương Tư không trốn tránh, chỉ nén nước mắt, "Làm sao, anh đuổi Tư Tư đi rồi, giờ còn muốn đánh em?"
"Không, không phải..." Phương Vân Trì đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của Ninh Tương Tư, trong lòng sụp đổ, cảm giác như vừa mất đi thứ gì đó. Hắn vội vàng nắm lấy tay cô, "Về sau anh nhất định sẽ ở nhà với em, ít đi ra ngoài nữa."
Ninh Tương Tư hất tay hắn ra, "Anh nghĩ em giận chuyện này?"
"Anh tự nghĩ cho kỹ đi, em đi tìm Tư Tư. Nếu như anh vẫn không nghĩ kỹ được, lần này không cần đi tìm con vội, chúng ta đi ly hôn trước. Em không muốn sống cuộc sống giống góa phụ như thế này nữa. Có anh hay không, em và Tư Tư vẫn sống thế thôi."
Ninh Tương Tư không nói thêm gì với Phương Vân Trì nữa, mở cửa đi ngay.
Phương Vân Trì đau khổ ôm đầu, "Anh chỉ muốn giết ác quỷ thôi."
"Tư Tư không hiểu quỷ đáng ghét đến mức nào nên mới nói thế."
"Anh chỉ đang dạy nó, để nó nhớ cho kỹ."
"Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Đợi nó lớn lên rồi, nó sẽ biết quỷ đáng sợ đến mức nào."
[Ký chủ đại đại, cô còn một năm ở thế giới này.] Hệ thống tốt bụng nhắc nhở, trộm nhìn một người một quỷ đang nắm tay nhau ngồi trên sườn núi.
So với mười mấy năm trước, hai người càng ngày càng tình tứ.
853.62
"Nhanh vậy à."
Đường Quả nghe thấy tiếng hệ thống, hoang mang một chốc: "Làm sao mà đã trôi qua lâu như thế rồi."
Hệ thống: Khó mà nói được hết bằng lời.
Đường Quả bừng tỉnh, "À, đã biết."
Hệ thống hơi tò mò, ký chủ đại đại dự tính cáo biệt với anh đáng yêu Tần Cửu này thế nào đây?
Tần Cửu trước giờ chỉ dựa vào ký chủ đại đại nhà nó, ký chủ đại đại chắc xót anh ta lắm.
À không, cũng không chắc, nó không thể ôm hi vọng gì vào lương tâm của ký chủ đại đại được.
"A Cửu ơi."
"Còn một năm nữa thôi là em đã phải đi rồi."
Tần Cửu căng thẳng nắm tay cô, "Anh biết." Ngày nào anh cũng tính, nhiều thêm một năm anh khủng hoảng một phần. Anh còn hi vọng cô đã quên chuyện này đi.
"Thật sự phải đi?"
"Không thể không đi." Đường Quả ngước mắt lên, cười, "Tuy ông trời không dám phạt em nhưng không phải cái gì em cũng có thể chống lại được. Vẫn có những thứ em không tài nào hiểu nổi."
Nhưng mà, chỉ cần cô còn sống, cô sẽ tìm hiểu dần dần.
"A Cửu, không cần đau lòng."
"Anh không có."
"Lừa ai chứ."
Tần Cửu nâng mặt cô lên hôn, "Là rất đau lòng. Vậy mà cũng không lừa được em. Tại sao em phải đi chứ? Chẳng lẽ hai chúng ta không thể làm được gì?"
"Không thể." Đường Quả lắc đầu, "Đừng vọng tưởng."
Tần Cửu nghĩ trong lòng, anh không vọng tưởng.
"Về sau anh đi tìm em."
"Anh định đi đâu tìm?" Đường Quả cười hỏi.
Tần Cửu nói thẳng: "Đương nhiên là Quỷ giới."
"Ở đó anh không thấy em đâu. Em... em sẽ chuyển thế đầu thai."
Hệ thống: Rồi, đã hiểu. Hóa ra ký chủ đại đại lấy cớ chuyển thế đầu thai để lừa dối anh chàng này. Nói thế người ta có thể tiếp thu được.
Đi đầu thai, Tần Cửu sẽ không đi tìm lung tung, cuối cùng tìm không thấy sẽ nổi điên.
"Đầu thai?" Tần Cửu ngàn vạn lần cũng không ngờ được đáp án của cô lại là như thế.
"Đúng, là đầu thai." Đường Quả nói. "Cho nên không cần đi tìm em. Anh xong một đời này, đời sau có thể gặp được em."
Đúng không?
Tần Cửu có hơi hoài nghi, cô đầu thai sớm như thế, còn anh sống đến tận cuối đời. Chần chờ một chút, anh hỏi: "Thời gian đầu thai của chúng ta không giống nhau, liệu tuổi tác có chênh nhau quá không?"
Đường Quả: "..." Trong đầu anh giai này là cái gì thế.
Tần Cửu nghĩ đến một khả năng đáng sợ, "Nếu anh không tới, em có thể thích người khác không? Lỡ anh đến rồi, đến cháu chắt em cũng có, anh phải làm sao đây?"
Hệ thống: Không chung mạch não không vào một nhà.
"Không có đâu. Hiếm lắm mới có người giống A Cửu đả động đến em." Hầu như không có ai có thể thích cô đến thế. Chỉ thích, đến mức còn có thể buông cả nguyên tắc lẫn tôn nghiêm của bàn thân. Đương nhiên, người có thể khiến cô thích, cô vẫn sẽ giữ nguyên tắc lẫn tôn nghiêm của người ta. Thích cũng có nghĩa là tôn trọng nhau.
"Nếu A Cửu ghét em là bà già thì cứ việc tìm người trẻ hơn ấy Chẳng qua là đừng có xuất hiện trước mặt em nữa."
"Không, anh tìm người khác sao được. Em là bà già, anh chắc chắn cũng sẽ là ông già, như thế mới là trời sinh một đôi."
Hệ thống: Giác ngộ, đây mới là giác ngộ. Bảo sao anh chàng này được lòng ký chủ đại đại như thế.
854.63
Đường Quả rất hài lòng. Cô thích nghe lời ngon tiếng ngọt, càng nghe càng vui.
Cô nắm lấy tay Tần Cửu, "Em đi rồi, đừng mù quáng đi tìm. Em chắc chắn sẽ không ở Quỷ giới, đi đầu thai là nhất định sẽ đầu thai. Chỉ cần thành tâm, kiếp sau sẽ gặp lại."
"Chắc chắn thế. Kiếp sau anh sẽ tìm thấy Quả Quả trước, sẽ không để ai tổn thương em."
Đường Quả hơi cười. Từ lúc cô tỉnh lại rồi, không ai có thể khiến cô tổn thương được nữa.
Dù là thương thân hay thương tâm, không có ai có thể khiến cô khổ sở. Nghiêm trọng nhất chắc chỉ có thể khiến cô không vui trong một chốc.
Hiện tại cảm xúc dao động nhiều nhất trong cô là vui vẻ. Tâm tình càng tốt, cảm xúc dao động càng nhiều.
"Chúng ta đi xem thiên sĩ Phương thế nào đi."
Tần Cửu hơi ngạc nhiên, "Quả Quả có thể tìm được ông ta?"
"Đương nhiên, là em lôi linh hồn ông ta ra mà, ông ta ở đâu chẳng lẽ em không dễ biết được à? Để cho ông ta trải qua một đời quỷ đau khổ, em còn cố ý làm thêm mấy chuyện nữa. Ví dụ như là bất kỳ đạo sĩ nào có đạo hạnh thấp hơn em đều không thể bắt được ông ta. Đồng thời, ông ta cũng không có năng lực gì, ngay cả tiểu quỷ đi đường cũng cảm thấy ông ta vô dụng."
Đường Quả đưa Tần Cửu đến một trấn nhỏ nhìn thiên sĩ Phương hoảng sợ trốn trong góc.
Ông ta vừa mới tránh một đạo sĩ bắt quỷ, không dám hành động, chỉ vùi vào trong góc tường.
Cũng không phải ông ta không muốn đến chỗ khác, có điều lúc chạy trốn, ông ta không để ý đến thời tiết hôm nay, chỉ cảm giác hồn thể có hơi đau đớn
Đến khi tới đây rồi ông ta mới nhận ra hôm nay nắng to, chỉ có mỗi chỗ này là âm u.
Ông ta rất sợ ánh mặt trời, ánh mặt trời chiếu lên người ông ta rất đâu.
Tuy rằng ông ta phơi nắng cũng không chết nhưng đau đớn thế này không phải ai cũng chịu được.
Ông ta phát hiện được điều đó là khi chạy trốn một tên đạo sĩ bắt quỷ. Tên đó rất ác, nhìn thấy ông ta đã lập tức cầm kiếm chém thẳng.
Trước kia cũng có đạo sĩ muốn xử ông ta nhưng đều dò hỏi tên họ, còn suy nghĩ xem ông ta có làm chuyện xấu hay không, cuối cùng là nhìn xem liệu ông ta có hơi thở xấu hay không, rồi mới tính đến chuyện gϊếŧ. Nhưng mà, mấy năm gần đây, nhiều lần ông ta thấy được một đạo sĩ điên cứ gặp phải quỷ là gϊếŧ, không hề hỏi đến nhân quả.
Dù ông ta nhỏ yếu thế này, cũng chém.
Hắn rất mạnh, ông ta không biết mình có thể chạy thoát kiểu