862.71
Quả Quả nhà anh thật khiến người ta thích không dừng nổi.
Anh thích cô tùy hứng như thế. Cô làm gì cũng dựa theo lòng mình, ngoại trừ báo thù ra cũng không tìm lý do.
"Trùng hợp thật đấy."
Đường Quả nhìn Phương Tư Vân treo trên vách đá, đúng chỗ thi thể cô đã từng ở đó, không thể không phát biểu một câu, "Là chỗ tôi từng ở."
Hệ thống: Sợ là ký chủ muốn người ta cười chết.
Phương Tư Vân đã có hơi mơ hồ. Khi ấy là cô bé liều mạng nhảy xuống. Cảm giác lúc rơi xuống khiến cô bé nghĩ rằng mình sẽ sống không nổi.
Cô bé nhìn thấy một khối đá nhọn nhô ra, nghĩ rằng nó sẽ xuyên qua người mình, và mình sẽ chết thẳng.
Nhưng không ngờ nó lại không xuyên qua người cô bé, chỉ mắc vào quần áo và treo cô bé lơ lửng.
Cô bé nhận ra viên ngọc trên cổ lóe lên.
Viên ngọc trông không có gì đặc biệt này là mẹ đưa cho cô bé, từ nhỏ đã đeo trên cổ. Mẹ dặn rằng, không được tháo ra, ngay cả khi tắm cũng không được tháo.
Có hôm trời nóng, cô bé muốn tháo vòng ra, Ninh Tương Tư đã nổi giận. Ninh Tương Tư đã nuôi nấng cô bé nên cô bé không thể chịu được mẹ giận, đành phải đảm bảo về sau sẽ không tháo ra.
Ninh Tương Tư hay nói viên ngọc này là cô mua, nhìn đẹp nên mới cho cô bé nhưng Phương Tư Vân cảm thấy thái độ của mẹ với viên ngọc không như vậy.
Hôm nay bị treo ở đây, cô bé mới biết rõ viên ngọc này không đơn giản. Có thể nói, là nó đã cứu cô bé một mạng.
Nhưng mà, bị treo ở đây, ai biết được?
Treo trên đá như thế này, chỉ sợ sẽ bị đói chết. Lúc người ngoài tìm thấy khéo chỉ còn một cái xác bay trong gió.
Thời tiết nóng bức, mặt trời chiếu xuống, cô bé vừa khát vừa mệt, mơ màng ngủ mất.
Mãi sau mới tỉnh lại thì nghe thấy được một giọng nói êm tai, "Trùng hợp thật đấy, là chỗ tôi từng ở."
Phương Tư Vân mở mắt ra muốn tìm người nói. Cô bé vẫn nghĩ mình đang mơ, hoặc là bị ảo giác, nhưng cô bé vẫn muốn sống.
Lẽ ra không nên nghe theo bà già kia, nếu không sẽ không có chuyện thế này.
"Tư Tư." Ninh Tương Tư thấy Phương Tư Vân treo trên đá, tay rũ xuống, trong lòng lặng đi, nước mắt sắp chảy ra. Nhưng rồi, thấy Phương Tư Vân di chuyển một chút, cô vui mừng kêu lên.
Mẹ?
Phương Tư Vân nghĩ mình đang mơ, nhưng vẫn ngẩng đầu lên. Thấy được Ninh Tương Tư và Phương Vân Trì sắp đến gần mình, cô bé suиɠ sướиɠ gọi lớn.
Nhưng khi giơ tay lên lại có tiếng vải rách ra. Cô bé rơi xuống.
Phương Vân Trì không ngờ được, Ninh Tương Tư cũng không ngờ được. Tốc độ của Phương Vân Trì có nhanh đến mấy cũng không thể đuổi kịp.
Ninh Tương Tư hô lớn, "Không!"
Đường Quả cười nhạo một tiếng, phất tay theo hướng Phương Tư Vân rơi xuống. Cả người Phương Tư Vân dần dần bay lên.
Tiếng cười nhạo kia, Ninh Tương Tư nghe thấy được.
Cô ngẩng đầu lên, thấy Đường Quả và Tần Cửu.
"Đấy, làm đạo sĩ bắt quỷ có ích gì? Còn không hữu dụng bằng quỷ như tôi."
Đường Quả để Phương Tư Vân bay đến bên cạnh mình, nói, "Chúng ta rất có duyên."
863.72
Phương Tư Vân chớp chớp mắt, trong đầu suy nghĩ, chị gái xinh đẹp này hóa ra là quỷ?
Cô bé nhìn Phương Vân Trì theo bản năng. Sắc mặt hắn không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì thêm, còn thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô bé.
"Tôi cũng đã từng dầm mưa dãi nắng chỗ đó vài năm." Đường Quả chỉ khối đá Phương Tư Vân vừa treo lên, "Nhưng tôi chết, cháu sống."
Ninh Tương Tư cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Đường Quả tràn đầy biết ơn.
Nếu được, cô thật muốn ôm Phương Tư Vân khóc.
Bay lên trên vách núi, cô nhanh chóng chạy ra khỏi Phương Vân Trì, ôm chặt lấy Phương Tư Vân, "Tư Tư, con có sao không? Có chỗ nào không ổn không?"
"Mẹ, con vẫn tốt lắm." Phương Tư Vân biết mình sai, "Con xin lỗi, để mẹ phải lo rồi. Về sau con sẽ không bỏ nhà đi nữa."
Cô bé nhìn Phương Vân Trì, lại cúi đầu xuống, không muốn nói chuyện với hắn.
Hai cái bạt tay ấy, cô bé mãi mãi nhớ rõ.
Bố cô bé vì bắt quỷ mà không cần vợ con. Chỉ vì cô bé nói một nữ quỷ tốt, hắn đã tát cô bé hai cái.
Phương Tư Vân lớn như vậy rồi, nhưng Phương Vân Trì thân làm cha lại chưa từng đến trường đón cô bé, cũng không tham gia họp phụ huynh, càng không hỏi đến chuyện học hành trên trường thế nào.
Trong mắt bố cô bé chỉ có bắt quỷ và gϊếŧ quỷ.
Đã vậy rồi, còn cần bố làm gì nữa?
"Tư Tư, về sau mẹ chỉ cần con." Đối mặt với cô con gái vừa mới tìm lại được, Ninh Tương Tư quyết định cẩn thận.
Đoạn tình cảm ấy cũng nên bỏ thôi.
Cô và Phương Vân Trì nên kết thúc.
Cô lấy viên ngọc trên cổ Phương Tư Vân ra, nhìn vết nứt trên mặt ngọc, hốc mắt đỏ lên, "Là viên ngọc này cứu con."
"Mẹ, ngọc này là ngọc gì?"
"Tư Tư, đây là viên ngọc cô Đường cho con." Ninh Tương Tư vội vàng nói với cô bé, "Cô Đường nói năm ấy mẹ sẽ có một con gái, còn nói viên ngọc này tặng con."
Phương Tư Vân chần chờ một chút, nhìn Đường Quả, "Là cô Đường đây ạ?"
"Đúng vậy."
Ninh Tương Tư nói, trên mặt nở một nụ cười, "Cô ấy chính là nữ quỷ trong truyền thuyết."
Phương Tư Vân mở to mắt, không phải sợ hãi mà là mừng rỡ. Cô bé nhìn Đường Quả chằm chằm không dời mắt nổi. Nếu không phải Ninh Tương Tư đang ôm cô bé, chắc chắn cô bé sẽ vọt đến trước mặt Đường Quả.
Cô bé gặp được nữ quỷ trong truyền thuyết rồi!
Sờ viên ngọc đã có một vết nứt, cô bé nói với Đường Quả, "Cháu cảm ơn cô ạ."
"Không cần khách khí. Năm đó tiện tay đưa." Đường Quả cười nói, "Không ngờ cháu có vận khí tốt thế."
Ninh Tương Tư không tin là tiện tay đưa. Cô đã nghĩ kỹ rồi, dù Đường Quả có so được với đại sư Minh Huyền hay không, nếu cô không báo cho cô ấy, viên ngọc này cũng sẽ không đến tay Phương Tư Vân. Và chuyện hôm nay, Phương Tư Vân có thể sẽ chết. Có không chết cũng sẽ gặp phải chuyện không hay.
Đúng là vì đầu cô lúc ấy đột nhiên tỉnh lại và đưa ra quyết định kia nên Đường Quả mới nhất thời nổi hứng đưa viên ngọc này cho cô, còn nói rõ là đưa cho Phương Tư Vân.
Nữ quỷ này thật lợi hại. Phương Vân Trì không đấu được cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nếu chỉ là quỷ bình thường thì làm sao có thể nhìn ra được chuyện của mười mấy năm sau, còn liên quan đến con gái cô?
"Chị Đường, dù có thể nào, em cũng cảm ơn chị." Ninh Tương Tư và Phương Tư Vân khom lưng xuống.
864.73
"Em và Tư Tư sẽ mãi mãi nhớ ơn chị. Chị có thiếu gì, hay là thiếu quần áo đẹp có thể nói với mẹ con em, mẹ con em sẽ thiêu cho chị ngay."
Lúc nói ra mấy câu này, Ninh Tương Tư có hơi ngại.
Nhưng đúng là cô đã từng thấy Tần Cửu đưa Đường Quả đi siêu thị mua quần áo và thiêu cho cô ấy.
"Mẹ, cô ấy là nữ quỷ trong truyền thuyết thật ạ?" Phương Tư Vân vẫn không xác định được. Ninh Tương Tư khẳng định mãi, cô bé mới bật cười.
Cô bé chần chờ một chút rồi dò hỏi, "Cô Đường ơi, cháu có thể chụp ảnh chung với cô được không ạ?"
"Tư Tư, đừng quậy." Ninh Tương Tư vội vàng cản lại, nhưng Đường Quả lại nói, "Được."
Phương Tư Vân vui vẻ thoát khỏi Ninh Tương Tư, ý muốn Ninh Tương Tư chụp ảnh cho mình. Ninh Tương Tư thấy Đường Quả không phản đối, cũng lấy điện thoại ra chụp.
Tần Cửu cũng buông Đường Quả ra. Phương Tư Vân nhìn thấy thân thể Đường Quả ngưng lại, trong mắt toàn thán phục. Cô bé nghiêm túc nói một câu, "Cô Đường tài thật đó!"
"Hồi còn bé, cháu suốt ngày nghe thấy người ta nói về cô, không ngờ rằng sẽ có ngày cháu gặp được cô."
Càng không ngờ rằng, cứu mạng cô bé là một nữ quỷ.
Buồn cười hơn nữa là, bố cô bé là một đạo sĩ bắt quỷ thấy quỷ là gϊếŧ. Nhìn sắc mặt trắng xanh của Phương Vân Trì, cô bé càng muốn chụp ảnh gần Đường Quả.
Ninh Tương Tư thấy được Phương Vân Trì đang không thoải mái. Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Quả, nếu không phải có mẹ con cô ở đây, chắc chắn hắn sẽ ra tay.
Nếu là trước kia, cô có thể sẽ xót một chút. Hiện tại thì thôi bỏ đi, trong mắt cô, trong lòng cô chỉ có con gái.
"Tương Tư, đừng cho Tư Tư quậy nữa."
Cảm xúc của Phương Vân Trì thật phức tạp. Một mặt, Đường Quả là kẻ thù gϊếŧ sư phụ khác, nhưng mặt khác, cô lại là ân nhân cứu con gái hắn.
Phương Tư Vân thân cận Đường Quả như thế khiến hắn vô cùng tức giận.
Ninh Tương Tư cười lạnh với Phương Vân Trì, "Chuyện em và Tư Tư về sau không liên quan đến anh nữa. Phương Vân Trì, anh cứ việc bắt quỷ đi, về sau không có gì ngăn cản anh, không ai trách anh thiếu trách nhiệm nữa."
"Tương Tư, em có ý gì?"
Ninh Tương Tư bỏ điện thoại xuống, cười lên, "Ý gì? Ly hôn chứ gì nữa. Phương Vân Trì, em muốn ly hôn, về sau anh thích làm gì thì làm, em và Tư Tư sẽ không liên quan đến anh. Không có ai quản anh, anh muốn đi đâu bắt quỷ thì cứ việc đi."
"Không, Tương Tư."
"Cuộc hôn nhân này nhất định phải bỏ."
Ninh Tương Tư ra quyết định, "Anh tưởng chuyện con chúng ta gặp phải hôm nay không có liên quan đến anh?"
"Dù không dính đến nhân quả, ngày đó nếu anh không tát Tư Tư hai cái, con bé sẽ không bỏ nhà đi."
Phương Vân Trì vội vàng biện minh, "Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện. Anh đánh nó vì..."
"Còn không phải vì nó nói một câu nữ quỷ trong truyền thuyết không xấu, chọc đến nỗi đau của anh à?" Ninh Tương Tư châm chọc, dắt tay Phương Tư Vân, nghiêm túc hỏi cô bé, "Tư Tư, con có phản đối mẹ ly hôn với bố không?"
"Không ạ." Phương Tư Vân nói với giọng chắc nịch, "Bao nhiêu năm trời bố ở nhà được mấy ngày đâu. Mẹ, con ủng hộ mẹ. Không có bố, mẹ con mình vẫn thế thôi."
"Con cảm thấy cô Đường trong truyền thuyết là nữ quỷ tốt, chỉ vì thế mà bố đã đánh con. Trước giờ bố đã từng làm tròn trách nhiệm của một người chồng và một người cha đâu, mẹ con mình còn cần bố làm gì."
Trong lòng Ninh Tương Tư thả lỏng. Cô nhìn Đường Quả bên cạnh, "Để hai người chê cười rồi."
865.74
Về sau Ninh Tương Tư ly hôn với Phương Vân Trì.
Ban đầu Phương Vân Trì không chấp nhận, Ninh Tương Tư dẫn Phương Tư Vân bỏ đi. Cô mua một căn biệt thự, hệ thống bảo vệ cực kỳ hoàn thiện. Phương Vân Trì nói chuyện với cô, cô đáp rằng, nếu không ly hôn, cô sẽ mãi mãi không gặp hắn.
Cô cũng nói thêm: "Anh nghĩ lại đi. Phương Vân Trì, nghiệt anh tạo đều báo ứng lên con gái anh đấy. Em xin anh, ly hôn đi, em không thể để Tư Tư xảy ra chuyện. Không phải lúc nào cũng may mắn có Đường Quả theo sau tặng ngọc giữ mạng cho Tư Tư đâu."
Phương Vân Trì vẫn không đồng ý. Nhưng có một lần, sau khi tan học về nhà, Phương Tư Vân bị xe đâm bay. Nếu không phải có viên ngọc kia, có khả năng đã nguy hiểm đến tính mạng.
Nhìn viên ngọc nhiều thêm một vết nứt, Ninh Tương Tư chấp nhất, khóc lóc với Phương Vân Trì, "Anh