(Quyển 4) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!

- 9252: Nữ hoàng trẻ tuổi (51 - 55)


trước sau

918.51

"Bệ hạ, hay là cứ thả Tô Thanh ra, để Đại tổng quản yểm hộ, nàng đào tẩu trước."

Một khắc sau, mấy cao thủ cũng mất sức. Đại tổng quản cũng bị thương nhẹ, nhưng may võ công của bà cao siêu, ứng phó khéo léo, không đến mức mất mạng.

Tín hiệu đã phát ra ngoài, nhưng nơi này cách hoàng thành xa vô cùng, còn không biết quân địch có trợ giúp hay không. Kể cả không có, họ cũng không chống được quá lâu. Nếu có, đây chính là đường chết.

Đại tổng quản nghe Tô Thanh nói, vội thêm vào, "Chủ tử, Tô công tử nói rất đúng, chúng thần yểm hộ, ngài đi trước đi ạ."

Bốn cao thủ cũng tranh nhau gật đầu, nói nguyện ý dùng tính mạng để cho Đường Quả rời đi.

Đường Quả nắm chặt tay Tô Thanh, khóe miệng khẽ câu lên, "Làm sao ta để tất cả ở lại được. Người của ta ta còn không bảo vệ nổi, làm sao trị đợ j thiên hạ?"

Tô Thanh không ngờ đến nước này rồi mà nữ hoàng vẫn không bỏ y.

Y chỉ là một thành viên không quan trọng của hậu cung, nữ hoàng sẽ vì lợi ích của bản thân mà bỏ y mới đúng.

Nếu như nàng mang theo những cao thủ kia, có thể lao ra được.

"Bệ hạ, thả Tô Thanh ra đi. Tô Thanh không có võ nghệ, chỉ khiến bệ hạ liên lụy."

Nhưng Đường Quả cũng không thả ra, ngược lại còn nắm chặt hơn, ra lệnh cho mấy người còn lại, "Không thể ngồi chờ chết, lao ra."

Đại tổng quản và bốn cao thủ nghe lệnh, bắt đầu phóng ra ngoài vòng vây.

Nhóm người khổ sở đối phó, cuối cùng cũng phá được một lối. Đường Quả vung tay kiếm, chặt đứt dây thừng kéo xe ngựa, đưa Tô Thanh lên ngựa.

Những người còn lại cũng nhảy lên ngựa, nhanh chóng chạy về hướng nào đó.

Tô Thanh không ngờ người bên cạnh nữ hoàng lại lợi hại như thể, càng không ngờ là nữ hoàng lợi hại như thế.

Y tưởng để đối phó chỉ cần mấy người áo đen này là đủ, không an bài thêm hậu chiêu.

Nếu hôm nay nữ hoàng chạy đi thật, kế hoạch của y sẽ đổ sông đổ bể. Vì thế, lên ngựa rồi, y vội vàng quay đầu lại nhìn về phía một người áo đen, làm một khẩu hình.

Người áo đen thấy được, hơi gật đầu một cái, nhanh chóng hô lên, "Bắn tên."

Sắc mặt đại tổng quản biến đổi, "Bệ hạ cẩn thận! Bọn chúng muốn bắn tên." Bà và bốn người chạy sau Đường Quả, ngăn tên bắn tới.

Hai mươi mấy người bắn tên, đối với mấy cao thủ mà nói thì chặn tên rất đơn giản.

Nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có cá lọt lưới, bay đến chỗ Đường Quả. Cũng may thân thủ Đường Quả không tệ, lần nào cũng có thể né được.

Tô Thanh sốt ruột. Mãi mà y vẫn chưa tìm được cơ hội chặn tên cho Đường Quả. Đúng, hôm nay y thiết kế ra kế hoạch này là để cản tên cho nữ hoàng, khiến nữ hoàng khắc sâu ấn tượng với mình.

Về sau y sẽ không cần lấy lòng nữ hoàng như trước nữa. Để cho đế vương tin mình chân thành, đương nhiên cũng phải lấy một chút chân thành ra đổi lấy, như vậy mới không bị nghi ngờ.

Đối với đế vương, tính mạng vô cùng quan trọng. Nếu như y vì nàng ta mà tự nguyện bỏ mạng, cả đời nàng ta sẽ không quên được y.

Y muốn nữ hoàng tin y vô điều kiện, cuối cùng lợi dụng lòng tin đó tiền hành kế hoạch của mình.

Tô Thanh cứ chờ, chờ mãi, cuối cùng cũng có cơ hội.

Đường Quả đánh một mũi tên, đằng sau bay tới một mũi tên khác. Tô Thanh thấy được nó, môi cong lên một nụ cười, nhẹ nhàng ôm eo cô, định dùng lưng cản tên.

919.52

Nhưng y chỉ thấy cả người bay lên. Mũi tên sượt qua mặt y, làm đứt mất một sợi tóc.

Y nghe thấy giọng nói của nữ hoàng, "Đại tổng quản, bảo vệ Tô Thanh thật tốt."

Sau đó, Đại tổng quản đỡ lấy y.

Y quay đầu lại theo bản năng. Nữ hoàng ném y lên chỗ Đại tổng quản, không để ý đến bản thân. Mũi tên đối diện với cổ nữ hoàng khiến tim y hơi nhảy lên. Nhưng rất nhanh, y thở ra một hơi. Nữ hoàng đã giữ được mũi tên, khoảng cách chỉ kém một ngón tay.

Nhưng hắn mừng hơi sớm. Ngựa của nữ hoàng đã trúng tên, kêu thảm một tiếng, điên cuồng chạy đi.

Tô Thanh mở to mắt. Con ngựa đó chạy thẳng đến vách núi, nữ hoàng không kịp phản ứng, rơi ngay xuống vực.

"Bệ hạ!"

Tô Thanh hô to, cùng lúc đó, phía xa cũng vọng lại một tiếng "Bệ hạ""

Sau đó, một nam tử mang vũ khí hiên ngang thúc ngựa đến. Những người chàng mang đến bắt đầu đánh nhau với thích khách.

Sắc mặt Tô Thanh tái nhợt, hai mắt vô thần nhìn nam tử đến gần. Y rất quen thuộc với nam tử này, là hoàng phu. Nhưng trong đầu y hiện tại chỉ có hình ảnh nữ hoàng nắm chặt mũi tên rồi rơi xuống vách núi, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ xem tại sao hoàng phu lại xuất hiện.

Cảnh Thừa thúc ngựa đến vách núi, bên bờ vực chỉ có lớp sương mù dày đặc, không nhìn thấy đây.

Chàng quay đầu lại, lạnh lùng quét Tô Thanh, nói với Đại tổng quản, "Ta xuống tìm bệ hạ."

"Hoàng phu cẩn thận." Đại tổng quản phát sầu trong lòng. Bệ hạ giao nhiệm vụ bảo vệ Tô Thanh cho bà, bà cũng không ngờ bệ hạ sẽ rơi xuống vực ngay như thế.

Hoàng phu đến rồi, bà hơi thở ra, cũng hơi lo lắng.

Bà biết bệ hạ để ý hoàng phu nhất, chuyện hôm nay khiến bà cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hiện tại bệ hạ không biết sống chết thế nào, bà cũng không có thời gian nghĩ gì khác. Bà chỉ có thể dặn một câu cẩn thận với Cảnh Thừa, không hơn.

Trong lòng bà, bệ hạ đương nhiên quan trọng hơn hoàng phu.

Trên mặt Cảnh Thừa lạnh lùng nhưng trong lòng chàng vô cùng bối rối.

Thấy nàng ngã xuống núi, chàng chỉ cảm thấy tim mình sắp nát đến nơi. Chàng hiểu, hôm nay nàng đi ra ngoài với Tô Thanh, nhất định là muốn làm gì đó. Nhưng không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Những người áo đen kia, chàng không thể không hoài nghi là Tô Thanh làm.

Nếu bệ hạ của chàng có làm sao, dù chỉ một chút, chàng sẽ gϊếŧ chết Tô Thanh.

Chàng thúc ngựa xuống núi, nói với Đại tổng quản, "Che chở Tô công tử thật tốt, không thể để bị thương."

Tô Thanh có thể cảm nhận được ánh mắt hoàng phu nhìn mình rất lạnh.

Y không nghi ngờ gì cả, chỉ nghĩ rằng hoàng phu đang trách y không có việc gì lại ra ngoài chơi nên mới hại bệ hạ.

Y không biết nên làm gì lúc này. Y chỉ muốn nữ hoàng nhớ kỹ chân tình của y, nhớ kỹ ngày này. Y muốn liều mình cứu nàng, muốn có được tín nhiệm của nàng.

Tạm thời y không định lấy mạng nàng. Nếu lúc này nữ hoàng chết, kế hoạch của y không những không thành công mà còn rối loạn hết.

Đương nhiên, trong lòng y bây giờ chỉ có khủng hoảng không thể nói được. Y đã quên mất kế hoạch của y. Thậm chí, y còn nghĩ, nếu không có kế hoạch đó, có lẽ y và nữ hoàng đang ngắm cảnh đẹp. Hoặc là, lúc thực hiện kế hoạch, y phải cho người khảo sát thực địa một chút. Y không hề biết ở đây có vách núi.

Cảnh Thừa lo lắng nhảy xuống vách núi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Chàng sợ vô cùng, sợ nhìn thấy nàng đã ngã tan xương nát thịt.

920.53

"Chia ra tìm."

"Vâng, hoàng phu."

Cảnh Thừa tính toán vị trí Đường Quả có thể rơi xuống, càng đi càng xa. Chàng rẽ đám cỏ dại, tìm khắp chốn, cho dù một chồng cỏ nhỏ cũng không tha.

Chàng nghĩ, ngã xuống từ nơi cao như thế, coi như nàng không chết, cũng sẽ bị thương rất nặng.

Nếu như không phải còn đi tìm nàng, đầu chàng giờ đã trống rỗng.

Chàng muốn tìm thấy nàng thật sớm, như vậy khả năng sống sót của nàng cao hơn.

Không ngờ, khi đi qua một lối nhỏ, chàng đã thấy được bóng dáng quen thuộc. Nàng ngồi trên một tấm đá bóng loáng, hoàn hảo không một chút tổn hại nào.

"Bệ hạ." Cảnh Thừa nhanh chóng rút kiếm ra chém nát đám cỏ dại, chớp mắt đã vọt đến trước mặt Đường Quả, ôm cô vào lòng, "Nàng không sao là tốt rồi."

Nụ cười trên mặt chàng rộng hơn. Cảm giác tìm được thứ đã mất, chỉ có người trải qua rồi mới hiểu.

Đường Quả nghe tiếng tim chàng đập mạnh, cười nói, "Để chàng phải lo rồi."

"Chỉ cần nàng không sao." Nàng có ý kiến gì, có kế hoạch gì, muốn làm gì, chàng cũng không để ý. Chàng chỉ để ý nàng. Nàng không bị làm sao cả, còn đứng trước mặt chàng, cười với chàng, chàng rất vui.

"Bệ hạ, giờ hồi cung sao?"

"Hiếm lắm mới có một lần dã ngoại, không cần vội hồi cung thế." Đường Quả cười cong mắt, "Hoàng phu, chàng biết đi săn không? Bình thường chỉ thấy chàng luyện kiếm, chưa thấy chàng thực chiến bao giờ. Ta muốn thấy chàng săn."

"Được, vậy ta đi săn ngay. Bệ hạ muốn con mồi nào?"

Chàng nhặt lên bảo kiếm vừa ném xuống đất, trên kiếm dính không ít bùn đất.

Đường Quả cười hỏi, "Hoàng phu, không phải chàng để ý thanh kiếm này nhất à? Sao lại ném xuống đất thế?"

"Kiếm này bệ hạ tặng cho ta, đối với ta rất quan trọng." Trong mắt Cảnh Thừa đong đầy tình cảm, "Nhưng kiếm có quan trọng đến đâu cũng không so được với bệ hạ."

Chàng rất quý thanh bảo kiếm này. Chỉ khi có bệ hạ, chàng mới dùng nó để luyện võ. Không có bệ hạ, chàng dùng loại khác.

Không ngờ rằng sẽ có một ngày chàng lại dùng nó để chém cỏ dại, bụi gai, cành cây, thậm chí còn ném nó xuống đất.

Chàng yêu kiếm như si cuồng, trước khi động lòng với người trước mặt, chàng cứ ngỡ làm bạn với chàng cả đời, được chàng coi trọng cả đời, chỉ có kiếm.

Nhưng gặp nàng rồi, chàng mới biết được đây mới là bảo bối chàng trân quý cả đời.

"Bệ hạ, nàng muốn con mồi thế nào?" Cảnh Thừa lại hỏi.

Đường Quả đáp lại, "Gì cũng được, có thể ăn là được."

"Vậy bệ hạ cứ nghỉ một lát, ta đi ngay đây." Chàng đánh mắt,

phía xa có một dòng sông, "Có lẽ dưới sông có cá. Ta đi săn xong sẽ quay lại bắt cá cho bệ hạ."

"Ta muốn nhìn chàng săn."

Đường Quả nói, đừng lên đi theo sau Cảnh Thừa.

Chàng vội vàng quay đầu lại nắm lấy tay cô, "Vậy ta dắt bệ hạ."

Đường Quả không từ chối. Chàng thích dắt thì cô cứ dựa vào ai, ai bảo chàng đáng yêu thế đâu. Cô thích tính cách như thế, thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, làm việc theo lòng mình.

Trước mặt cô, chàng không cúi đầu mà bình đẳng với cô. Sống chung với người như thế rất thoải mái.

Rõ ràng là một người thông minh biết tính toán, nhưng khi đối mặt với cô chỉ có chân thành.

Ghen tuông cũng ghen đến rõ ràng. Thực sự đáng yêu vô cùng.

921.54

Đường Quả ngã xuống từ trên cao như thế mà không bị làm sao, chàng biết ngay võ nghệ của cô vô cùng cao siêu, đây chắc chắn không phải do vận khí.

Thân thủ của chàng rất tốt, nhưng chính chàng cũng không đảm bảo mình rơi xuống từ nơi cao như thế mac không bị thương.

Bệ hạ mạnh như vậy, không cần chàng phải bảo vệ cẩn thận từng li từng tí.

Nhưng không nắm tay nàng thật chặt thì chàng không thể yên tâm nổi.

Để ý nàng nên mới muốn bảo vệ nàng, không cho nàng bị thương. Chàng không có quyền cản nàng làm một số chuyện, nàng vốn là nữ hoàng Tây Thánh, phải cân nhắc rất nhiều. Việc của chàng, là theo nàng, đứng bên cạnh nàng, không phản bội nàng và kịp thời xuất hiện khi nàng cần.

Rất nhanh chàng đã săn được mồi, là một con lợn rừng.

Một người phong quang tễ nguyệt như thế lại khiêng một con heo rừng trên vai, tay còn lại nắm chặt tay bệ hạ yêu dấu, dắt cô về vị trí phiến đá kia.

Nhìn con lợn rừng trước mặt, Cảnh Thừa hơi lúng túng một chút. Chàng chưa từng học nấu ăn.

"Chàng cắt thịt phía dưới ra đi, còn lại cứ để ta."

Cảnh Thừa hơi kinh ngạc nhìn Đường Quả "Bệ hạ biết nướng thịt?"

"Biết chứ." Đường Quả cười cong mắt. Cảnh Thừa không do dự nữa, nghe theo lời Đường Quả, chia thịt ra thành các miếng lớn nhỏ.

Đặt thịt lên đống lửa, chàng dự định bắt cá dưới sông. Chàng tìm một cây gậy dài, vót nhọn đầu, rồi đứng tại bờ sông. Mắt chàng sáng như ngọn đuốc, tay đâm xuống, một phát là một con cá tươi, không lệch phát nào.

Chàng đâm được một xiên cá mang về thì thịt nướng của Đường Quả cũng đã vàng lên, mùi rất thơm.

Nhìn giá nướng thịt, chàng có hơi ngạc nhiên. Bệ hạ biết nướng thịt, nhìn màu với ngửi mùi cũng đủ thấy hương vị nhất định sẽ rất ngon.

Bệ hạ thế này chỉ có mỗi chàng thấy.

"Chàng biết mổ cá chứ?"

"Biết." Cảnh Thừa nhanh chóng ra tay, dùng thanh bảo kiếm Đường Quả tặng để mổ cá. Chàng không thấy ấm ức cho bảo kiếm, được phục vụ cho bệ hạ là khúc khí của nó.

Hệ thống: Giác ngộ, tư tưởng thật giác ngộ.

Cảnh Thừa mổ bụng rồi rửa sạch cá xong thì thịt nướng của Đường Quả cũng hoàn thành.

Cô đưa Cảnh Thừa một miếng, "Nếm thử xem."

Hệ thống: Thật sự, đôi khi nó khá hâm mộ con người, ví dụ như thế này, có thể ăn đủ loại món ngon.

Cảnh Thừa cắn một miếng, khoang miệng đầy mùi vị. Miếng thịt này đầy đủ cả sắc cả hương và cả vị.

Chàng nuốt xuống, ngạc nhiên. Ở đây không có gia vị, sao thịt lại có thể ăn ngon thế được. Chàng có thể nhận ra không ít gia vị bên trong.

Đương nhiên, chàng cũng chỉ ngạc nhiên một chút, sau đó bắt đầu hưởng thụ, không truy đến cùng.

Đường Quả thấy Cảnh Thừa nghi ngờ, cũng không giải thích.

Cô đã sớm nói, Cảnh Thừa mới là nam tử thông minh nhất hậu cung.

Ăn thịt xong, Đường Quả lại nướng cá. Lúc này Cảnh Thừa mới phát hiện ra bên cạnh Đường Quả còn có mấy cái bình nhỏ, thầm đoán hẳn đó là gia vị.

Trước đó không thấy đâu, giờ lại xuất hiện, chàng cũng không để ý, ánh mắt chỉ chăm chú dán lên thân cá.

Thịt nướng ngon như thế, nhất định cá nướng cũng rất ngon.

Ăn no rồi, Đường Quả mới miễn cưỡng nằm lên người Cảnh Thừa.

"A Thừa."

Đường Quả đột ngột đổi xưng hô khiến Cảnh Thừa ngơ ra một chút. Cô nói tiếp, "Về sau ta gọi chàng là A Thừa, được chứ?"

922.55

"Được." Cảnh Thừa cười tươi. Chàng nâng gương mặt cô, hôn lên môi cô, "Về sau ta có thể gọi tên húy của bệ hạ được chứ?"

"Đương nhiên là được, chàng thích gọi thế nào cũng được."

"Quả Nhi."

Cảnh Thừa vui vẻ, "Về sau khi chỉ có ta và Quả Nhi, ta sẽ gọi nàng như thế."

"Chàng thích là được." Đường Quả dung túng.

Nụ cười trên mặt Cảnh Thừa vẫn không biến mất, "Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?"

Đường Quả ngã từ trên cao xuống như thế mà không bị làm sao khiến chàng lờ mờ cảm giác được là cô cố tình ngã xuống vách núi, chắc chắn có kế hoạch gì đó.

"Tiếp theo à," Đường Quả kéo tay chàng, chạm vào gương mặt chàng, "Về sau ta sẽ không để ý đến những người khác, trong mắt, trong lòng chỉ có một mình A Thừa."

Cảnh Thừa khó hiểu, Đường Quả nói tiếp, "Nữ hoàng ngã xuống vách núi, trọng thương vỡ đầu, mất trí nhớ, từ đó chỉ nhớ mỗi hoàng phu đã cứu nàng về, cả đời chỉ sủng ái hoàng phu, chàng thấy có được không?"

Được, đương nhiên là được, được đến không thể được hơn.

Chàng đã chờ ngày này lâu lắm rồi.

Nàng sủng ái nhiều người, chỉ thích mỗi chàng, nhưng cả hai vẫn ở trong bóng tối. Bây giờ có thể quang minh chính đại đứng cạnh nhau, đương nhiên chàng rất vui.

"Được." Chàng đã sẵn sàng cho tương lai sẽ bị nhiều người chèn ép. Bệ hạ chỉ thích mình chàng, cho chàng độc chiếm nàng, chàng nguyện ý chấp nhận bất cứ khiêu khích nào, tuyệt đối không lùi bước. Áp lực đến mấy chàng cũng chịu được.

Hai người ở lại nửa ngày, sau đó Cảnh Thừa cõng bệ hạ yêu dấu của chàng ra ngoài, gọi người của mình đến. Chàng nói, bệ hạ bị thương nặng, cần về cung trị liệu ngay lập tức.

Tô Thanh vẫn luôn đứng trên vách núi, thấy Cảnh Thừa cõng Đường Quả trở về, lập tức đứng dậy lao đến chỗ chàng.

Cảnh Thừa ra lệnh, "Cản hắn lại."

"Vâng, hoàng phu."

Tô Thanh vội vàng hỏi, "Bệ hạ sao rồi?"

Cảnh Thừa lạnh lùng liếc y, "Không có thời gian nói nhảm với ngươi, hiện tại ta muốn đưa bệ hạ về cung trị liệu."

Đường Quả ghé vào tấm lưng rộng lớn của Cảnh Thừa, toàn thân được bọc bởi quần áo, thoải mái ngủ một giấc. Vẫn là hơi thở của người này khiến cô thoải mái. Ít nhất ở thế giới này khiến cô vô cùng hài lòng.

Cứ vậy đi, đời này chỉ thích chàng, chỉ đối xử tốt với chàng.

Cô nhắm mắt lại, khóe môi cong lên.

Tô Thanh thấy Cảnh Thừa đưa Đường Quả đi, vội vàng theo sau.

Tuy không thể lại gần xem cô thế nào, y vẫn không từ bỏ, cứ thế về cung, kể cả bị chặn ngoài tẩm cung của nữ hoàng cũng không có ý định rời đi.

"Bệ hạ nhất định sẽ không sao. Tô chủ tử, ngài về nghỉ ngơi đi, ăn chút đồ ăn rồi lại qua đây xem bệ hạ. Bên này có tin tức gì, nô tỳ sẽ báo ngài đầu tiên."

"Không, ta phải đợi bệ hạ tỉnh lại."

Trong lòng y hoảng loạn. Dọc đường đi, bệ hạ không động đậy chút nào, có thể thấy được là bị thương không nhẹ. Vách núi kia không biết cao bao nhiêu, nàng còn sống đã là may mắn.

Lúc này y đang nghĩ gì?

Hối hận. Y không muốn nhưng không thể không thừa nhận rằng y thật sự hối hận.

Nếu y không thiết kế những chuyện này, bệ hạ sẽ không rơi xuống vách núi, không ngã xuống đó, nàng sẽ không bị trọng thương.

Nếu nàng bị làm sao, hắn sẽ thế nào?

Tô Thanh đứng ngơ ngẩn trước cửa, trong đầu chỉ toàn hình ảnh cả hai ở chung.

Đúng lúc này, cửa tẩm cung mở ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện