"Chủ tịch Tống giỏi như thế, cô Đường cũng cố gắng, thật khiến mọi người cảm động."
Tân Tử Nguyệt nói, "Hình như cô cũng gần hai mươi lăm?"
"Hai mươi lăm, nói thật thì đi học ở tuổi này có hơi muộn, nhưng cũng có người tài thành đạt muộn." Tân Tử Nguyệt vén tóc sang bên tai, mím môi cười, "Năm đó khôi phục thi đại học, dù người trong nhà phản đối nhưng tôi vẫn muốn đi học cao lên, cảm giác quốc gia cho mình cơ hội như thế, nếu như không cố gắng, chỉ dậm chân tại chỗ thì thật lãng phí. Về sau tôi lên đại học, lại ra nước ngoài, học được càng nhiều, mới nhận ra được có văn hóa rất quan trọng."
"Với tuổi của cô Đường bây giờ, để học thì có hơi khó, nhưng nếu cô Đường dành nhiều thời gian ra để học, có lẽ vẫn được." Tân Tử Nguyệt cười nhạt, "Chỉ là, đừng quá cố học tập mà quên mình có gia đình cần chăm sóc."
Đường Quả liếc xéo Tân Tử Nguyệt, "Gia đình tôi thì có cái gì mà cần chăm sóc, nhà tôi ấy, dọn dẹp vệ sinh có người làm, cơm ăn cũng có người làm, hiện tại tôi rảnh đến phát khùng. Học tập à, không cần phí quá nhiều thời gian, ba bốn tiếng một ngày là được rồi."
"Hơn nữa, hình như tôi nhỏ hơn cô Tân đây hai tuổi?" Đường Quả nhìn sơ yếu lý lịch của Tân Tử Nguyệt, "Nhìn sơ yếu lý lịch của cô, hình như cô còn lớn hơn A Dã nhà tôi đến mấy tháng."
Tân Tử Nguyệt không duy trì nụ cười được nữa. Đường Quả lại nói tiếp, "Cô Tân lớn hơn tôi hai tuổi mà vẫn còn cố gắng học tập, tôi làm sao có thể vì học khó mà lùi bước đâu?"
Lớn hơn hai tuổi!
Tân Tử Nguyệt méo mặt, con nhà quê này có biết ăn nói hay không.
"Sắp tới đại học xây xong, cô Tân muốn làm giảng viên ở đó, tôi rất vui. Dù sao số người muốn làm việc dạy học trồng người này giờ không còn nhiều lắm."
Đường Quả cười híp mắt, "Tôi cũng rất thích học Toán. Trước kia bận quá, không