[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Cãi nhau to, nguồn gốc của đồng tử màu tím


trước sau

Mắt thấy tắm đủ rồi, kéo qua khăn tắm, quấn lấy cơ thể nhỏ bé trắng như tuyết của nhóc con, bọc thành hình bánh tét, đặt xuống giường, cho cô bé tự nhảy nhót.

Rửa tay, Dạ Cô Tinh quay người đi ra từ phòng tắm, lau khô giọt nước trên tay.

Hành lý để lại ở khách sạn, cũng đã được đưa tới vào buổi chiều.

Burke sắp xếp chu đáo, cực kỳ thỏa đáng.

“Tới đây.” Dạ Cô Tinh lấy ra một bộ áo ngủ màu lam nhạt in hình hoa nhí, vẫy tay với bảo bảo nào đó.

“Không muốn đâu! Bảo bảo muốn mặc bộ màu hồng kia cơ.”

Hơi cảm thấy kinh ngạc: “Không phải trước đây con thường mặc bộ này sao?”

Bé con cuộn tròn lại, nằm nhoài trên gối, lăn tròn như cái bánh trôi, lộ ra đôi bàn chân nhỏ trắng như tuyết, “Cho nên mới muốn mặc cái khác!”

Đối với vấn đề ăn mặc của bản thân, từ trước đến nay nhóc con tận hết sức lực, đồng thời rất có kiến thức.

Biết quần jean phải phối với áo rộng, váy dài phải mặc với giày vải, đạo lý rõ ràng, có lý có cứ, ổn thỏa phong cách của một super star thời thượng.

Dạ Cô Tinh bất đắc dĩ, quay người, lấy ra bộ hoa nhí màu hồng nhạt kia.

Hai mắt nhóc con tỏa sáng, chạy như điên lăn qua đây.

Mặc áo ngủ, lại lấy máy sấy ra sấy khô mái tóc cô, giày vò một hồi, trời đã tối đen.

An Tuyển Hoàng lại vẫn chưa trở lại.

“Mẹ, bảo bảo đói bụng, lúc nào cha mới trở về?”

“Nhanh thôi, con đi xem ti vi trước. Trong tủ lạnh có xoài matcha, nhưng đừng ăn nhiều quá.”

“Vâng ạ!”

Lạch bạch chạy xa.

Lại đợi nửa giờ, Dạ Cô Tinh cầm điện thoại lên, mới vừa bấm gọi thì nghe thấy tiếng động.

Nhìn lại, người đàn ông đang đi tới cửa, cất bước đi vào trong.

“Sao giờ này mới trở về?” Nhận lấy áo khoác anh đưa tới, quay người treo trên kệ áo.

“Có chuyện trì hoãn.”

Dạ Cô Tinh không hỏi thêm nữa, cô biết An Tuyển Hoàng quý nhân nhiều việc, bây giờ có thể cùng cô ở lại đây, đã không dễ dàng gì rồi.

Bên Chiêm Ngao hầu như cứ cách ngày là lại gọi điện thoại tới giục, nhiều khi, người đàn ông trực tiếp cúp máy, chỉ có việc liên quan tới bé Tuyệt, anh mới biểu hiện ra mấy phần để ý.

Đặng Tuyết cũng ngóng trông Dạ Cô Tinh về sớm, một đám hoa hồ điệp ở nhà, thực sự cô ấy không ứng phó nổi.

Rót chén nước, đưa cho anh, “Chờ chuyện bên này làm xong, chúng ta về thôi.”

Đưa tay nhận lấy, nhấp một hớp, chất lỏng ấm áp trượt xuống theo thực quản, thoải mái tới trong lòng.

Toàn thân đều ấm lên, một chút mệt mỏi còn lại cũng quét sạch sành sanh.

Đưa tay, kéo cô ngồi lên đùi mình, cánh tay dài vòng lên eo cô: “Nhớ con trai rồi à?”

“Vâng.”

Tính toán thời gian, cô đã năm tháng không được gặp con trai rồi.

“Có sư phụ và Nguyệt Vô Tình ở đó rồi.”

Mí mắt rũ xuống, chỉ nghe cô khẽ ừ một tiếng, “Ăn cơm trước, con gái của anh đã sớm kêu đói bụng rồi.”

“Được.”

Đêm đó, sau khi nhóc con ngủ say, hai người tránh không được một lần thân mật.

“Á… Em còn chưa tắm rửa…” Cô ngăn lại bàn tay đang làm loạn ở trước ngực mình, thở nhẹ, mang theo giận dỗi,

“Để cho anh hôn trước…” Vừa nói, đã rúc vào.

Dạ Cô Tinh sợ nhột, không ngừng lui về phía sau, né tránh không ngừng.

Đột nhiên, động tác của người đàn ông cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

“Làm sao vậy?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, động tác đơn giản như vậy của cô, lại không nói ra được quyến rũ động lòng.

“Em hút thuốc lá à?”

Nhớ tới xế chiều hôm nay cô và Victoria làm những chuyện kia, đột nhiên giật mình một cái, cô suýt nữa quên, trên người mình còn ăn mặc bộ nội y gợi cảm quyến rũ kia!

Lúc ấy King tới vừa nhanh vừa vội, hoàn toàn không có thời gian, để cô đổi lại đồ lót, dứt khoát mặc luôn áo ngoài lên người.

“Hút thuốc lá? Hửm?” Tiến tới gần hơn, “Còn có mùi rượu… Cabernet Sauvignon?”

Cái mũi của người đàn ông này sắp bằng chó!

Dạ Cô Tinh gật đầu, “Hút một điếu, uống non nửa ly.”

Không có gì để giấu giếm.

Bình thường, sau khi hai người “xong việc”, đàn ông sảng khoái đến cực hạn bình tĩnh lại, luôn thích hút điếu thuốc sau khi xong việc, Dạ Cô Tinh còn có sức, cũng hút ké hai hơi.

Coi như hút thuốc, cũng không phải chuyện ly kỳ gì.

“Cùng với ai?”

“Victoria.”

Người đàn ông nhíu mày lại, “Làm gì?”

“Hừm, em nói nè, anh đang thẩm vấn phạm nhân à?”

Hai cái bàn tay nắm lấy bờ mông nở nang của cô, bóp mạnh: “Không thể nói?”

“Không muốn nói.”

Người đàn ông giật giật huyệt thái dương, trên tay lại càng không biết nặng nhẹ: “Có thể?”

“Anh là đàn ông, quan tâm vấn đề phụ nữ làm gì?” Cô tỏ ra xem thường.

“Có liên quan đến em, anh đều quan tâm.”

Dạ Cô Tinh sững sờ, “Đều quan tâm?”

“Có vấn đề gì sao?”

Rồi rồi, anh là lão đại! Tuyệt đối không có vấn đề gì!

An Tuyển Hoàng cười, cọ tới trước ngực cô, tiếp tục động tác trước đó chưa hoàn thành.

Trong lúc nhất thời, hai người lại cười đùa.

“Mùi gì đây?”

Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Đêm nay anh quyết tâm muốn làm thần chó à?”

Động tác càn rỡ đột nhiên ngừng lại, lòng bàn tay với vết chai mỏng dừng ở bên eo cô, nhẹ nhàng ngước mắt, nhìn cô một cái, “Ngoại trừ Victoria, em còn gặp ai?”

Rõ ràng hời hợt, lại trong lúc vô hình, lại khiến cho người ta rất cảm thấy áp lực.

“King Ives.”

Dạ Cô Tinh nói đúng sự thật, một giây sau, đau đớn truyền đến, bàn tay người đàn ông giống như kìm sắt, siết lấy cô không thở nổi.

“Anh!”

“Vì sao lại gặp anh ta?! Bọn em đã nói cái gì?!” Đồng tử người đàn ông đột nhiên co lại, một giây sau, lộ ra hung ác, mắt đỏ, dữ tợn như là sói đói.

Cô cắn răng, “An Tuyển Hoàng, anh lại muốn nổi điên đấy à?!”

Tối hôm qua cũng là như vậy, tính xấu nói đến là đến, giày vò cô vào chỗ chết!

“Em nói rõ ràng, vì sao lại gặp anh ta?!”

“Em và Victoria ở…” Tiếng nói hơi chậm lại, người phụ nữ lạnh lùng đưa mắt nhìn anh: “Anh nghi ngờ em?”

Giọng nói người đàn ông thô bạo: “Không có.”

“Vậy những lời này là có ý gì? Anh để ý cái gì?”

Ngay khi bốn mắt nhìn nhau, An Tuyển Hoàng vội vàng tránh đi ánh mắt, mí mắt hơi cụp xuống, hơi có vẻ chật vật.

Dạ Cô Tinh lại không định bỏ qua cho anh: “Anh nói rõ ràng cho em.”

Tối qua, cô đã phát hiện người đàn ông này không thích hợp, lúc giày vò cô, không nể mặt mũi chút nào, một mực đòi hỏi.

Người đàn ông lại nhếch môi mỏng, lựa chọn yên lặng.

Dạ Cô Tinh thở sâu, ánh mắt không có điểm nhìn, kèm theo động tác ngửa đầu, mép tóc toàn bộ hiện ra, mang theo một loại gần như cô đơn lạnh lẽo kiêu ngạo.

Sau một hồi lâu cô mới nói, “Vì sao lại nghi ngờ em và King?”

Theo lý thuyết, giữa bọn họ có huyết thống họ hàng gần, dù trí tưởng tượng của An Tuyển Hoàng phong phú thế nào đi nữa, cũng sẽ không dễ dàng nghĩ đến phương diện quan hệ nam nữ này.

Nhưng bây giờ…

Không có lửa thì làm sao có khói, anh đã có phản ứng này, đã nói rõ sự việc cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng.

Gió đêm hơi lạnh, chỉ nghe lá cây xào xạc rung động ngoài cửa sổ.

Trong phòng, hai người yên lặng.

“Buông tay.” Cô làm bộ đứng dậy, người đàn ông không những giữ chặt cô không thả, còn cọ đầu vào cổ cô, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ.

“Anh xin lỗi…”

Giống chú chó nhỏ muốn được vuốt ve.

Người phụ nữ lại không hề bị lay động, gương mặt lạnh lùng, không nhìn anh.

Không phải Dạ Cô Tinh hung ác, chỉ là người đàn ông thối tha này xác thực thiếu dạy bảo!

Tối qua, cô nhịn, trên giường tùy ý anh càn rỡ, yên lặng cắn răng chịu đựng, tưởng rằng như vậy là sẽ qua, không ngờ người này còn nghiện luôn rồi! Nếu như không dạy dỗ anh một lần, chỉ sợ về sau được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Bà xã à ~”

“Nũng nịu không tác dụng.”

“Anh sai rồi.”

Ánh mắt hơi chuyển, “Vậy anh nói nghe xem, anh sai ở chỗ nào?”

“Không nên dễ dàng cáu gắt với em.”

“Còn gì nữa?”

“Tối qua không nên làm bừa.”

Người phụ nữ nở nụ cười lạnh lùng: “Làm khó anh còn tự mình hiểu
lấy.”

An Tuyển Hoàng cười ngượng ngùng.

Lấy lòng xích lại gần, ra sức mà cọ cọ vào cô, đôi tay cũng bắt đầu không thành thật mà sờ loạn, “Tinh…”

Giọng nói hơi khàn.

Cười lạnh lùng hất tay anh ra, ánh mắt lại hiện lên sự dứt khoát: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Một chậu nước lạnh hất xuống đầu, xuyên qua tim người đàn ông.

Dạ Cô Tinh thuận thế đứng dậy, đi vào phòng tắm, người đàn ông như chú chó xù ưỡn mặt đi theo sau đuôi.

“Anh thực sự biết lỗi rồi.” Bực bội dâng lên, giọng điệu cũng có mấy phần khó chịu.

Giống như Dạ Cô Tinh mới là người cố tình gây sự.

Bước chân dừng lại, quay người, ánh mắt lạnh lùng: “Đêm nay em ngủ với con.”

“Em nhất định phải gây sự?” Sắc mặt người đàn ông âm trầm đáng sợ.

“Anh cho rằng em đang gây sự?”

“Nếu không thì sao?”

Cô cười khẩy, Dạ Cô Tinh mặc kệ anh.

Người đàn ông đập cửa rời đi.

Bóng lưng lạnh lùng càng lúc càng xa, rất nhanh, truyền đến tiếng đóng cửa.

Vẻ mặt Dạ Cô Tinh lạnh nhạt, cởi áo khoác, đi đến phòng tắm.

Nằm ở trong bồn tắm rộng rãi, hai cánh tay giang ra, gác ở bên thành bồn tắm, phần tay tự nhiên rủ xuống, mái tóc dài như thác nước buông xõa trong nước, bóng mượt mềm mại, xinh tươi thướt tha.

Gối lên một cái nệm êm làm bằng da, ngửa đầu, chỉ thấy hơi nóng mờ mịt thành hơi nước, tựa như bịt kín một tấm lụa mỏng, tựa như ảo mộng.

Trong mắt Dạ Cô Tinh đều là suy nghĩ sâu xa.

Bỗng dưng, truyền đến một âm thanh vang động, một giây sau, cửa bị kéo ra từ bên ngoài.

Dạ Cô Tinh vẫn duy trì động tác ngửa đầu nhìn nóc nhà, ngay cả khóe mắt đều chưa từng nhìn qua người tới.

Người đàn ông vọt tới bên cạnh bồn tắm lớn, bộ mặt tức giận, đôi mắt như muốn phun ra lửa.

“Tỉnh táo rồi?” Lạnh lẽo, nhẹ nhàng.

Nghe vậy, tiếng lòng khẽ động, ngực như bị mèo cào, đã ngứa lại đau.

“… Tỉnh rồi.”

“Còn phát điên nữa không?”

“… Không điên nữa.”

Lúc này Dạ Cô Tinh mới nhìn người đàn ông, một cái nhìn này, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Người nào đó cúi đầu xuống, mí mắt buông xuống, rõ ràng chính là cái bóng da xì hơi.

Khăn mặt ném tới trong ngực anh, người đàn ông đưa tay đón lấy, “Cái gì?”

“Kỳ lưng.”

Hai mắt đột nhiên sáng lên, ngọn lửa trong mắt nổi lên thật cao.

Vui vẻ mà lết đến bên thành bồn tắm, cúi người, đường đường cậu An lập tức biến thành cu li kỳ cọ tắm rửa, nịnh nọt vô cùng.

“Bên trái… Bên phải…”

“Có thể mạnh hơn nữa một chút…”

“Mạnh quá rồi…”

“Chưa ăn cơm à?…”

“Anh có phải đàn ông hay không đấy?!”

Soạt ——

Khăn mặt ném ở trong nước, bao bọc lấy sự giận dữ của người đàn ông, dấy lên một mảnh bọt nước.

“Anh có phải là đàn ông hay không em không biết?! Thiếu đánh!”

Người phụ nữ nhướng mày, giống như cười mà không phải cười: “Đây là… Phát cáu?”

An Tuyển Hoàng sững sờ, ngực phập phồng không biết.

Rất nhanh ——

“Không có…” Cứng họng, mất tự nhiên nở nụ cười, hiển nhiên, cậu An ngồi ở trên cao đối với việc “ăn nói khép nép” như vậy, rất không quen.

Thở dài, đưa tay, vớt lại khăn mặt vừa ném đi, trong quá trình đó, chạm đến cái đùi trắng nõn trơn nhẵn của người phụ nữ, lập tức, suy nghĩ linh tinh.

Lúc này, dây dưa đi lên, chậm rãi vuốt ve.

Không ngờ, Dạ Cô Tinh đột nhiên đứng dậy, kéo qua khăn tắm trên cái giá, trong nháy mắt, quấn mình cực kỳ chặt chẽ.

Vẩy vẩy một đầu tóc ướt, xoay người rời đi.

An Tuyển Hoàng phản ứng cực nhanh, lách mình một cái, ngăn ở cửa ra vào.

“Tránh ra.”

“Không tránh.”

“An Tuyển Hoàng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Vợ, bà xã, anh sai rồi, không nên dễ dàng phát cáu, lại càng không nên…” Ngừng nói, “Nghi ngờ em và anh ta.”

Nghe vậy, huyệt thái dương giật giật, Dạ Cô Tinh không nói chuyện, nhìn gương mặt nôn nóng phát điên của người đàn ông, cơn bực tức trong lòng mới thoáng dịu đi.

“Anh thừa nhận, anh ghen, anh không hy vọng em và King Ives có chút dính dáng nào.”

Cô lắc đầu, ánh mắt lộ ra tự giễu: “Chỉ là anh không tin em.”

“Mặc kệ em có tin không, anh chưa từng không tin em, chỉ là anh… không tin anh ta.”

“Tại sao phải nghĩ quan hệ của em với anh ta là như thế?”

“Không…”

“Đừng nói là anh không biết. Em muốn nghe lý do chân chính.”

An Tuyển Hoàng nhìn thật sâu vào mắt cô, cười khổ: “Thì ra, em đã đoán được…”

Cái này còn phải nói tới từ gen mắt tím của gia tộc Ives.

Thời kì cuối nhà Thanh, khi đó còn chưa có gia tộc Ives quát tháo Bắc Âu như bây giờ, chỉ có nhà họ Ngải – bá chủ một phương khu vực cảng Ninh Ba, khu vực bản xứ lập nghiệp vận chuyển đường thủy!

Bởi vì một ít nguyên nhân chính trị phức tạp, Dân quốc năm thứ năm, cả nhà chuyển đi, mang theo gia tài bạc triệu, xuôi theo đại lục Á Âu, đi thẳng về hướng tây, tới Trung Á trước, cuối cùng đến địa khu Bắc Âu, từ đó bám rễ sinh chồi.

Xem như Hoa Kiều, tất cả mọi người nhà họ Ngải là mắt đen tóc đen, khác xa với dáng vẻ của người Châu Âu.

Sau mấy đời, bắt đầu có không ít con lai ra đời, xuất hiện qua mắt màu lam, mắt màu xanh biếc, mắt màu nâu, lại chưa bao giờ có mắt màu tím.

Thẳng đến lúc có một đôi anh em họ yêu đương vụng trộm, sinh con ra lại là đồng tử màu tím hiếm thấy.

Về sau nữa, người này thiết huyết lên nắm quyền, đổi họ Ngải thành Ives, trắng trợn tập hợp quyền lực, đẩy gia tộc tới đỉnh cao, lúc này mới có gia tộc Ives “Truyền kỳ thế gia” tích lũy thâm hậu ngày nay!

Từ đó về sau, đồng tử màu tím trở thành một trong những điều kiện tất yếu để tuyển chọn người thừa kế.

“Ý là, muốn sinh con có đồng tử màu tím, nhất định phải —— cận huyết?!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện