[Quyển 5] Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh

Tha thứ cho anh An, cũng là cậu


trước sau

Từ phòng ngủ đi ra, đúng lúc gặp An Tuyển Hoàng.

Một tay người đàn ông cầm tay nắm cửa, tay còn lại buông xuống bên hông, ngước mắt nhìn lên, lộ ra đôi mắt hằn đầy tơ máu.

Cô nhíu mày, “Anh bị làm sao vậy?”

Anh lúng túng nhìn đi chỗ khác.

Dạ Cô Tinh đưa tay, giữ đầu anh quay thẳng lại, “Nhìn em.”

Người đàn ông không nhúc nhích.

“Nhìn, em.” Cô nhấn mạnh.

Lúc này, An Tuyển Hoàng mới nâng tầm mắt, nhìn thẳng về phía cô, vẻ mặt mệt mỏi giống như chú chó cưng bị bỏ rơi.

“Mắt anh bị làm sao vậy?”

“Ngủ không ngon.”

“Còn râu thì sao?” Đưa tay sờ, hơi châm chích.

“Không cạo.”

Cánh mũi khẽ nhúc nhích, Dạ Cô Tinh ghé sát vào ngửi ngửi người anh vài cái, phút chốc, sắc mặt trầm xuống.

Lập tức đẩy cánh cửa không khép kín ra, vọt tới ban công phòng ngủ, quả nhiên——

Ở góc tường có một đống tàn thuốc.

“Nói đi, sao lại thế này?” Cô khoanh tay trước ngực, ánh mắt không vui.

Người đàn ông gục đầu xuống, giọng nói nhỏ nhẹ trầm khàn: “Không có vợ, anh ngủ không được…”

Dạ Cô Tinh phì cười, kéo anh vào phòng tắm, “Bây giờ, nhanh chóng xử lý sạch sẽ ngay lập tức.”

Mười phút sau, khuôn mặt rực rỡ hẳn lên.

Chỉ còn đôi mắt còn đỏ như máu.

Dạ Cô Tinh chẹp chẹp miệng, có chút đau lòng.

“Anh nói anh, đi ngủ thì đi ngủ đi, còn dằn vặt cái gì? Nửa đêm hút thuốc, anh còn cần cơ thể này nữa không?!”

“Ngủ không được, không có vợ…”

“Anh!” Dạ Cô Tinh chán nản, trong ánh mắt dần dần hiện lên sự bất đắc dĩ.

Người đàn ông men theo tay vịn đi lên, cọ tới trước mặt cô, mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy cô như con gấu.

“Vợ à~ Anh sai rồi.” Hơi thở ấm áp phả ra bên gáy, có chút cẩn thận dè dặt.

Dạ Cô Tinh không trả lời, chỉ là viền mắt có chút cay cay.

“Vợ…”

“Anh nổi giận, còn đóng sầm cửa lại.” Cô cũng tủi thân.

Đêm đó, trơ mắt nhìn anh chạy càng lúc càng xa, Dạ Cô Tinh bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Hóa ra, bản thân cũng có thể bị người khác tùy ý vứt bỏ…

Anh không trân trọng cô…

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, không gì có thể khiến cô đau lòng hơn nữa.

May mắn thay, anh đã trở về.

“Anh đảm bảo, sau này cho dù mất bình tĩnh, anh cũng sẽ không… Bỏ lại em một mình.”

Toàn thân Dạ Cô tinh chấn động.

Anh ấy biết tất cả! Anh ấy thực sự biết!

“Anh xin lỗi…” Ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ xoa.

Anh rõ ràng biết cô để ý cái gì, thế mà vẫn phạm phải sai lầm, tuy rằng cuối cùng cũng quay lại, nhưng suy cho cùng mọi chuyện đã khác….

Khoảnh khắc đưa tay đẩy cửa phòng tắm ra, anh cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy áy náy.

Nhìn thấy người phụ nữ ngửa mặt nằm trong bồn tắm lớn, đôi mắt trống rỗng, vẻ mặt không chút thay đổi, trái tim anh giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt.

Ngay cả thở cũng thấy đau.

Anh mới biết, bản thân sai lầm đến mức nực cười!

Dạ Cô Tinh hừ lạnh, không cảm thấy mềm lòng, đưa tay nắm lấy cằm người đàn ông, đôi mắt ánh lên sự hung ác——

“Tốt nhất anh nên nói được làm được!”

“Anh đảm bảo!”

“Đảm bảo cái rắm!”

“Anh viết cam đoan nhé?”

“Em muốn anh ghi tạc trong lòng!” Duỗi một ngón tay, ấn mạnh.

Người đàn ông cười ngây ngô, “Nhớ rồi, nhớ cả đời!”

Hôm nay, cô bé rất vui vẻ.

Bởi vì bác ông ngoại dạy cô bé vẽ tranh, còn hái được rất nhiều bông hoa xinh đẹp, làm thành vòng hoa đội đầu tặng cho cô bé.

Giữa rừng cây xanh và làn gió man mát, một già một trẻ ngồi trên mặt đất, ở trước mặt là bàn vẽ.

“Cái lan can kia là màu vàng!” Một tay cô bé chống cằm, chỉ tay về hướng xa xa.

Tay Carl cầm bút chợt ngừng lại, híp mắt nhìn: “Được, vậy dùng màu vàng.”

“Ừm… bảo bảo lại cảm thấy có hơi giống màu vàng đậm!”

“Ừm… Vậy thì dùng màu vàng đậm.”

“Tốt quá!”

“Bác ông ngoại, bức tranh của ông thật là đẹp.”

“Bảo bảo thích là được rồi, đợi ông ngoại vẽ xong sẽ tặng cho con.”

“Thật ạ?”

Sờ sờ cái đầu nhỏ, “Tất nhiên là thật rồi.”

Từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc, mặt trời chiều ngã về tây, hoàng hôn buông xuống.

“Được rồi, trở về thôi.” Carl chìa tay.

Cô bé rất tự nhiên nắm lấy tay ông, giơ tay vịn vòng hoa trên đầu, “Đi thôi!”

“Bảo bảo, con có thích nơi này không?”

“Thích lắm ạ!”

“Nếu sống ở đây thì sao?”

“Ở đây ạ?”

“Ừm. Xem nơi này như là nhà, sống cùng ông ngoại, con có đồng ý không?”

“Còn cha và mẹ thì sao?”

“…Không có bọn họ, chỉ có con và ông ngoại.”

“Ứ ừ… Không muốn đâu. Không có cha, cũng không có mẹ, anh cũng không ở đây, chỉ có mỗi bảo bảo.”

Phảng phất tiếng khóc nức nở.

“Bảo bảo đừng khóc… Ông ngoại chỉ nói đùa thôi.” Một tia ảm đạm lóe lên trong ánh mắt.

Rốt cuộc là ông yêu cầu quá đáng.

“Nói đùa?”

“Ừm, ông ngoại và bảo bảo đang nói đùa.”

Dưới ánh hoàng hôn, bóng hai người một lớn một nhỏ trải dài.

Trở lại Cung điện mùa hè, ban đầu Carl tính tự mình đưa Húc Nhi về, không ngờ Thủ tướng đột nhiên ghé thăm.

“Burke, tôi giao Húc Nhi cho cậu, nhất định phải đích thân đưa con bé đến trước mặt cha mẹ nó.”

“Ngài yên tâm.”

“Bác ông ngoại không đi cùng Húc Nhi sao?”

“Không được rồi, ông ngoại còn có chuyện phải làm, để Burke đưa con về. Ngoan.”

“…Dạ.”

Cô bé có chút phiền muộn, đôi mắt to rủ xuống, hàng mi dài rung khẽ như cây quạt nhỏ.

“Công chủa nhỏ, chúng ta đi thôi.”

Nhìn hai người bước đi xa dần, lúc này Carl mới thu vẻ mặt lại, buông cổ tay áo đã xắn xuống, xoay người đi vào văn phòng.

“Chú ơi, mắt chú có màu xanh biếc!” Cô bé hô lên như vừa khám phá ra một lục địa mới.

Tiếng Trung của Burke không lưu loát bằng Carl nhưng vẫn có thể nghe hiểu, chỉ là nói không trôi chảy, lúc này không có mở miệng, chỉ khẽ ậm ừ coi như trả lời.

Cô bé ủ rũ, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Xin lỗi, con quên mất chú chỉ biết nói tiếng chim…”

Burke: “…”

Đột nhiên, một bóng người cao lớn chắn trước mặt hai người.

“Ơ? Đôi mắt màu tím…”

Burke dừng bước, vô thức che chở cô bé ở sau lưng, kính cẩn nói——

“Gia chủ Ives.”

Từ sau khi Nina tự nhiên mất tích, Ives đã nhắm đến hoàng gia Thụy Điện ở khắp mọi nơi.

Bệ hạ nhớ tình cũ, hơn nữa trong lòng luôn cảm thấy hổ thẹn, nên trước giờ vẫn luôn nhường nhịn.

Đối với King, luôn là nhiều hơn mấy phần dung túng, không chỉ chu đáo và tốt bụng trong lễ nghi,
mà còn cho anh ta đặc quyền có thể tự do ra vào Cung điện mùa hè.

Mà tất cả những điều này, chẳng qua là bởi vì Nina yêu thương đứa cháu trai này, bệ hạ yêu ai yêu cả đường đi lối về, luôn làm ngơ trước sự phách lối của anh ta, thậm chí còn nuốt giận vào lòng.

“Tôi muốn trò chuyện vài câu với cháu gái, Húc Nhi, sang với cậu đi.”

Cô bé chẹp miệng trốn ở sau lưng Burke, thò cái đầu nhỏ ra, đưa mắt đảo nhìn xung quanh.”

“Cậu?” Lắc đầu, “Cháu chỉ có cậu Huy Nguyệt thôi…”

“Mẹ con không nói cho con, cậu cũng là cậu của con sao?”

“Không có.”

King tiến tới, Burke cảnh giác lùi về phía sau.

“Lại đây, cậu nói cho con.”

Húc Nhi lắc đầu, “Chú cười lên trông thật xấu.”

Khóe môi người đàn ông cứng đờ, nhanh chóng cúi xuống, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.

Cái đầu nhỏ gật gật, xem ra bây giờ trông thuận mắt hơn nhiều.

“Chú tìm bảo bảo có việc gì không?”

Cô bé thật sự không biết nên gọi làm sao, nên chỉ có thể gọi “chú” thôi.

“Cậu muốn nói chuyện với con.”

“Được rồi! Nói đi! Hai tai của bảo bảo đều nghe đây!” Vừa nói vừa kéo kéo hai tai.

“Con không sợ cậu à?” King đột nhiên thốt lên câu này.

“Hở… Chú đáng sợ lắm hả?”

Người đàn ông nghiêm mặt gật đầu.

Burke đứng giữa hai người, đầu đầy hắc tuyến, nhưng không dám thả lỏng cảnh giác.

Trong lòng oán thầm: Rốt cuộc hai người này định làm gì?

Húc Nhi bỗng cảm thấy chú đẹp trai trước mặt mình thật đáng thương, bởi vì nhiều người sợ chú ấy, chắc chắn không ai muốn chơi với chú ấy.

Lúc này, cô bé từ sau lưng Burke bước tới hai bước, cầm tay anh ta, “Chú đừng đau lòng nha~ Sau này bảo bảo sẽ làm bạn với chú! Là người bạn thật tốt thật tốt, sẽ cho chú ăn kem!”

King tự hỏi, trình độ tiếng Trung của mình không hề thấp, nhưng tại sao không có cách nào hiểu được những lời cô bé vừa nói.

Burke sắp đổ mồ hôi lạnh—— Tiểu tổ tông à! Cô có biết không, người trước mặt là một con sói hoang đó!

“Sao chú không nói gì cả? Bảo bảo đồng ý làm bạn của chú mà!”

“Ừ… Cảm ơn…” Anh khó khăn nói ra hai chữ.

Cái tay mập mạp vung lên rất có khí thế, “Không có gì! Ai kêu chú có một đôi mắt màu tím? Bảo bảo thích nhất là mắt màu tím… Bởi vì anh cũng có đôi mắt màu tím… Bảo bảo rất nhớ anh…”

“Con nói cái gì cơ?!” Giọng điêu chợt cất cao, khiến cô bé sợ hãi trốn sau lưng Burke.

Người đàn ông duỗi cánh tay ra ôm cô bé vào lòng.

Sắc mặt Burke khẽ biến, “Dừng…”

Một cơn đau sau gáy, hoàn toàn ngất đi.

Một vệ sĩ áo đen đang đứng ở phía sau, cung kính gật đầu với người đàn ông: “Chủ nhân.”

Húc Nhi sợ ngây người, sau một hồi sửng sốt mới cất tiếng khóc thét, nhưng lại bị bàn tay to che miệng lại, nức nở khóc.

“Cậu có thể buông con ra, nhưng con không được khóc, cũng không được kêu.”

Cô bé vội vàng gật đầu.

Người đàn ông từ từ buông tay.

Húc Nhi mếu cái miệng nhỏ, bộ dạng muốn khóc nhưng không dám, khiến trong lòng anh cảm thấy có chút khó chịu.

“Vừa rồi con nói, đôi mắt của anh con cũng là màu tím.”

Bé Húc trợn tròn mắt, “Đúng vậy! Mỗi lần anh đeo kính râm, đôi mắt sẽ biến thành màu tím, bảo bảo cũng có một cái, đeo một lúc đôi mắt cũng sẽ biến thành màu xanh biếc.”

Nghe vậy, khuôn mặt người đàn ông hiện lên một chút thất vọng.

“Con đang nói dối.” Nhìn thẳng vào mắt cô bé.

Vội vàng lắc đầu, “Ứ ừ! Nói dối sẽ bị sói ăn thịt, bảo bảo là em bé ngoan, không được nói dối!”

Ánh mắt King trở nên phức tạp, tựa hồ như đang phỏng đoán, nhưng lại giống như đang suy xét.

“Bảo bảo phải về nhà! Bảo bảo đói bụng, cần mẹ!” Dậm chân, khóc lớn, không chiều theo không buông tha.

Vệ sĩ tuần tra ở xa xa nghe được động tĩnh, đi tới hướng này.

King nháy mắt với người của mình, ôm lấy bô bé rời đi.

Lúc này Húc Nhi thật sự luống cuống, ra sức giãy dụa——

“Chú là người xấu! Buông ra—— Bảo bảo không muốn làm bạn với chú! Chú là người xấu——”

“Câm miệng.”

“Hu hu… Bảo bảo muốn mẹ cơ! Chú là người xấu! Chú hư——”

“Cha! Người xấu muốn bắt bảo bảo…”

Lông mày người đàn ông nhảy dựng, nhưng không dám đánh ngất cô bé.

Đứa bé nhỏ nhỏ mềm mềm này, chỉ sợ dùng sức một chút sẽ gặp chuyện không may.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện