Toàn Cơ lúc rời khỏi rất hoảng loạn, nàng đuổi theo Bạch Đế, yên lặng đi theo phía sau hắn. Trong đầu lại nghĩ muốn những bạn bè của nàng rời khỏi.
Gặp Thiên Đế đương nhiên là mục đích của bọn họ, nhưng nếu trước đó bọn họ biết rõ chỉ có một mình Toàn Cơ có thể gặp hắn, còn người chết, người mất tích, còn có người trở thành mưu nghịch, bọn họ lại còn có thể vội vàng nhiệt huyết mà đi sao?
Chử Lỗi từng nói, cuộc sống trên Thiên Giới, mọi sự đều có quy tắc và được định sẵn. Giả sử thuận theo quy tắc mà làm, cho dù vô vị nhạt nhẽo cũng là một loại hạnh phúc. Ai cũng không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, cũng giống như bọn họ tràn đầy nhiệt huyết chạy đến núi Côn Lôn. Mỗi bước hành tẩu cũng đều cảm thấy khó khăn buồn bã - nhưng sẽ không có ai bỏ cuộc.
Con đường này đúng là vẫn sai, không đi đến cuối cùng thì không biết được. Trên đường nhiều người như thế hô quát kêu la với bọn họ, nhắc nhỡ bọn họ đã đi vào ngã rẻ, đi tiếp nữa sẽ vạn kiếp bất phục. Đó là một loại lừa gạt cũng là dụ hoặc, Toàn Cơ đã không muốn nghĩ tới nữa.
Nếu đã lựa chọn con đường này thì phải ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi, đi đến tận cùng mới thôi - Lời của Chử Lỗi, nàng vẫn luôn nhớ trong lòng, tiền căn hậu quả, suy tính thiệt hơn, không cách nào phán đoán được đúng sai, âm thanh bên ngoài nhiễu loạn, người như vậy vĩnh viễn cũng không biết cái gì gọi là tận cùng.
Đúng - sai, đen - trắng, vĩnh viễn là hai thái cực. Nàng vẫn một mực lựa chọn, đây là con đường đúng hay sai.
Không đi đến cùng, ai cũng không biết được đáp án.
Ngươi có thể nói là người lương thiện cố chấp, cũng có thể là ác nhân ngoan cố, bất luận là loại người nào tới cùng đều có ý nghĩa thực sự của nó.
Trừ chết ra không có việc gì lớn, Toàn Cơ nghĩ thầm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, áp lực vô hình như vậy đè ép trên người dường như cũng được buông lỏng.
"Tướng quân dường như đã nghĩ thông suốt vấn đề nan giải rồi". Bạch Đế đột nhiên lên tiếng nói chuyện, thanh âm mang theo ý cười làm Toàn Cơ bị dọa đến nhảy dựng.
"Ách... cái này... cũng không phải là vấn đề nan giải gì". Nàng nhìn bóng lưng Bạch Đế, tay áo bên trái của hắn nhẹ nhàng đong đưa, bóng lưng phía sau mang theo một loại cô tịch.
Bạch Đế ý thức được, vuốt ve tay áo trái thả chậm bước, nhẹ nhàng nói: "Quả nhân đã tập quen với việc chỉ có một cánh tay phải".
Toàn Cơ trong lòng có chút kinh ngạc, hóa ra hắn không phải bẩm sinh đã mất tay trái mà bị người khác chặt đứt. Chính nàng đương nhiên cũng không biết sẽ không có người trời nào sinh ra đã không có tay trái càng huống hồ hắn là Bạch Đế - bậc đế vương anh minh Đông Phương tối thượng như sao Mai chói mắt như vậy, ai có khả năng đem tay hắn chặt xuống?
Bạch Đế thong thả quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, thấp giọng nói: "Không biết tướng quân nghĩ thông suốt vấn đề nan giải gì? Quả nhân nguyện nghe tường tận".
Toàn Cơ ngây người, sợ run hồi lâu mới nói: "Không... ta chỉ là nghĩ, không biết một chuyến đến núi Côn Lôn này... Không, hoặc là nói ta mười tám mười chín năm trước được sinh ra, cuối cùng là đúng hay sai".
Bạch Đế cười nói: "Vấn đề này làm khó quả nhân rồi, đúng hay sai cả trời cũng không rõ, chỉ ở lòng người thôi. Tướng quân, kết quả cũng không quan trọng, mà là trong quá trình đã lĩnh hội được cái gì, người hiểu không?".
Toàn Cơ cái hiểu cái không mà gật đầu. Quan trọng là quá trình... cũng không phải kết quả sao? Nàng nhớ tới những năm này, có vui vẻ, có rơi lệ, có tương phùng, có li biệt, tất cả những gì trải qua đều là những cảm xúc chân thật nhất, bất tri bất giác nàng suy nghĩ rất nhiều, đã từng có lúc ngây thơ vô tâm khác biệt đến long trời lỡ đất.
Một lần này, nàng thành tâm thành ý, gật đầu nói: "Quả thật là như vậy".
Bạch Đế nhẹ nhàng vuốt ve tay áo của mình, lộ ra bộ dáng tươi cười, ôn tồn nói: "Tướng quân quả nhiên thay đổi rất nhiều, lưỡi gươm lợi hại ngày trước đã thu liễm đi. Quả nhân vô cùng vui mừng, Thiên Đế nhìn thấy cũng sẽ rất vui".
Toàn Cơ trong lòng có rất nhiều nghi vấn, vội vàng hỏi: "Nhưng... bây giờ ngài như vậy nói về ta, vậy vì sao định tội ta, nói cái gì là... mưu phản?".
Bạch Đế cười nói: "Người gặp Thiên Đế tự nhiên sẽ hiểu rõ".
Nàng vội la lên: "Chờ một chút. Nhưng... những bạn bè đó của ta...".
"Mỗi người tự có duyên phận của mình, tướng quân không cần quan tâm quá nhiều".
Thân ảnh Bạch Đế phiêu phiêu thoáng cái trước mắt đều là trăm hoa xán lạn, trường sam màu trắng dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ. Hắn đi cũng không nhanh nhưng Toàn Cơ phát hiện nàng phải dốc toàn lực chạy theo mới không bị hắn vứt lại phía sau, đến sau cùng càng lúc càng cố gắng đuổi theo. Hắn như hoa lướt nhẹ, như tơ khẽ bay, không hề có gì làm ngưng trệ, mình lại chạy đến thở hổn hển, khoảng cách giữa cả hai càng lúc càng lớn.
Toàn Cơ kêu to: "Đợi đã. Ngài, ngài đừng đi nhanh như thế".
Vừa nói xong, nháy mắt sam y bạch sắc của hắn liền biến mất trong không trung, chỉ còn lại tiếng cười: "Tướng quân, người hiện tại vẫn là người phàm mắt thịt, khoảng cách người và thần phải chính mình vượt qua".
Toàn Cơ vội vàng theo thanh âm kia đuổi đến, xa xa lại thấy hắn ở phía trước chậm rì rì mà đi. Nàng cắn răng bay nhanh đuổi tới, chỉ cảm thấy bất luận nàng chạy nhanh như thế nào, khoảng cách so với bóng lưng của hắn vẫn cách bốn năm trượng. Lại chạy như điên không biết bao lâu, bỗng nghe Bạch Đế ở phía trước thấp giọng nói: "Một trái tim lưu ly làm sao có thể sinh ra thần thức? Ngày trước người phạm là đại tội, hiện tại xem ra không có điểm sai sao?".
Lời của hắn thập phần thâm sâu khiến kẻ khác khó hiểu, Toàn Cơ trừng mắt nhìn, chỉ thấy trong khoảng không một mảnh lãng đãng, đâu còn hình bóng Bạch Đế nữa. Nàng nhất thời luống cuống, nhìn quanh bốn bề nhìn thấy một tòa cung điện hoa lệ phía trước, những bậc thang trắng như tuyết đang ở dưới chân, miễn nhấc chân là có thể đi lên.
Chỗ này có phải là... thần điện?
Nàng ôm lấy tâm lí cầu may, bước nhanh lên bậc thang, lan can bạch ngọc này ngàn năm không đổi, vòng qua không biết bao nhiêu ngã cuối cùng cũng tìm được cửa lớn, lúc dùng hết sức đẩy nàng ngã trên đất thở dốc.
Sau cửa là một
đại điện rộng lớn, chín cây trụ vàng sắp xếp phức tạp, màn che màu bạc theo gió tung bay, phía sau ẩn ước có vô số bóng người chắp tay đứng hầu an an tĩnh tĩnh. Toàn Cơ dựa trên cửa, kinh ngạc quan sát cảnh trí bên trong đại điện, nhìn đến chính giữa điện nơi kim tọa Bàn Long trống trơn không bóng người.
Xem ra tìm nhầm chỗ rồi. Nàng lắc đầu đang muốn xoay người rời khỏi, bỗng nghe trong điện có người nhẹ nhàng gõ một tiếng chuông "đinh" lên một tiếng trong trẻo, uyển chuyển. Màn che theo đó suy suy cộng hưởng mà rơi xuống, trong nháy mắt long ỷ kia tầng tầng bị che khuất, rốt cuộc nhìn không thấy nữa.
Toàn Cơ đang do dự, chỉ nghe thấy phía sau màn trướng truyền tới một âm thanh cực kì ôn nhu, gọi nàng: "Tướng quân, ngươi muốn gặp ta?".
Nàng nghe thấy thanh âm kia trong lòng giống như bị sét đánh, chấn động đến trước mắt dường như có sao vàng nhảy loạn - âm thanh rất quen thuộc. Nàng rõ ràng đã nghe qua âm thanh này. Bất giác khiến nàng kinh sợ, âm thanh này thật sự đã mất từ lâu.
Trực giác bình thường nàng lập tức hiểu rõ người phía sau màn trướng chính là Thiên Đế, đang bước nhanh tiến lên lại vụng về quỳ xuống, do dự nói: "Thiên... tham kiến Thiên Đế".
Thiên Đế ôn nhu nói: "Tướng quân, không cần đa lễ. Mau đứng dậy".
Toàn Cơ hoang mang đứng dậy, trước kia từng vô số lần nghĩ sẽ tử tế gặp Thiên Đế, sau đó sẽ nói gì làm gì, giờ phút này lại quên sạch, đại não trống rỗng, biến thành một đứa ngốc.
Thiên Đế lại nói: "Tướng quân xuống trần lịch kiếp chưa hoàn tất, lúc này xông vào núi Côn Lôn đòi gặp ta là có việc gì khẩn cấp?".
Toàn Cơ cổ họng cứng đờ, vâng vâng dạ dạ, cư nhiên lại không nói được.
Như vậy không thể được. Nàng trong lòng cảnh giác, vội vã bấm vào lòng bàn tay một cái, kéo lại tâm tư mê muội, lấy lại bình tĩnh ổn định trở lại, nàng lúc này chắp tay nói : "Ta... tự ý xông vào núi Côn Lôn là tội lớn, bản thân cũng hiểu rõ, không dám cầu Thiên Đế tha thứ. Nhưng là... có một việc ta nhất định gặp ngài để nói rõ ràng, nếu không sẽ khó an tâm".
"Tướng quân mời nói".
Toàn Cơ thấp giọng nói: "Ngài trước kia phái người đến tróc nã ta, ta kháng chỉ bất tuân... cũng không phải là coi thường Thiên Đế mà ta tự biết mình không có mưu phản. Chuyện của Vô Chi Kỳ có lẻ là lỗi của ta, trong mắt Thiên Giới hắn là tội phạm thập ác không thể tha, không nên cùng hắn tiếp cận thậm chí nói chuyện. Nhưng ta cũng hiểu được, hắn là người không tệ, là bằng hữu của ta, cùng hắn kết thành bằng hữu lẻ nào cũng là mưu phản? Đạo lí này, ta không hiểu".
Thiên Đế "Ừ" một tiếng, đạm nhạt nói: "Quả thật Vô Chi Kỳ không phải ngươi thả khỏi âm gian, chính là hành vi phạm tội của kim sí điểu Vũ Tư Phương và Liễu Ý Hoan".
Toàn Cơ nghe hắn nhắc tới Vũ Tư Phượng lại càng hoảng loạn, vội la lên: "Không. Huynh ấy không phải cố ý. Là có người bức bọn họ".
Thiên Đế nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Tướng quân, ta hỏi ngươi một câu, giả sử ta đem Vô Chi Kỳ nhốt vào Vô Gian Địa Ngục, ba người Vũ Tư Phượng, Liễu Ý Hoan, Đình Nô giam giữ chờ ngày thẩm vấn, tướng quân có lại một lần nữa ngỗ nghịch thiên địa, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo?".
Là ý gì? Toàn Cơ nhất thời cảnh giác. Hắn nói lại lần nữa, cái gì lại lần nữa? Lẽ nào trước kia nàng làm qua chuyện ngỗ nghịch?
"Tướng quân". Thấy nàng chậm chạp không nói, Thiên Đế liền gọi nàng một tiếng.
Toàn Cơ thấp giọng, nói: "Ta... không biết. Nhưng đối với ta mà nói, bọn họ đều là người quan trọng đã chỉ dẫn con đường ta đi trong đời. Ta cũng kiên trì tin tưởng bọn họ không phải là người xấu, nếu Thiên Đế thật sự muốn xử phạt bọn họ, vậy bất luận bao nhiêu lần cũng được, ta đều sẽ cầu xin ngài, muốn ta làm cái gì cũng được".
Thanh âm Thiên Đế tựa hồ có chút hứng thú, cười nói: "A, vậy nếu bất luận ngươi cầu xin ta thế nào, ta cũng không đáp ứng thì sao?".
Trong lòng Toàn Cơ sát khí ẩn hiện, dần dần siết chặt nắm tay. Hắn rõ ràng đang uy hiếp nàng... Không, cảnh cáo nàng. Thiên Giới căn bản không đặt bọn họ trong mắt, tự cao tự đại mà quyết định tất cả. Hắn nói nàng từng phạm trọng tội ngỗ nghịch cho nên bị bắt xuống trần lịch kiếp, nhất định bọn họ rất quá đáng, nếu không nàng sao có thể mưu phản?
Nàng sắc mặt tái nhợt, trong lòng vô số ý niệm thoáng qua, những thứ tiền căn hậu quả này đều triệt để nhìn thấu.
Thiên Giới vì sao muốn trừng phạt Vô Chi Kỳ? Đó là bởi vì hắn trước kia phạm tội, trộm đi thần khí, còn gϊếŧ rất nhiều thần tướng.
Vì sao muốn bắt Vũ Tư Phương? Bởi vì huynh ấy thả Vô Chi Kỳ.
Vì sao phải móc Thiên Nhãn của Liễu Ý Hoan? Bởi vì đó là vật y trộm đi, căn bản không phải của y.
Tử Hồ vì sao phải chết? Bởi vì bọn họ tự ý xông vào núi Côn Lôn, chính là bọn họ có lỗi trước chứ không phải Thiên Giới.
Toàn Cơ lệ doanh vành mắt, run rẩy nói: "Nếu như cầu xin như thế nào, Thiên Đế cũng không đáp ứng Toàn Cơ, vậy cũng là bọn họ có lỗi trước, Toàn Cơ không có cách nào khác, chỉ có thể cùng bọn họ đi hoàng tuyền mà thôi. Nhưng Toàn Cơ tuyệt không có ý mưu phản. Những tội danh này áp lên người quả thật không thể chấp nhận".