Chương 100 : Có bạn tới thị trấn
Buông điện thoại của Âu Văn Hải xuống, tâm tình của Lục Duệ cũng không bình tĩnh, lời nói vừa rồi của Âu Văn Hải ít nhất để lộ ra mấy tin tức quan trọng. Thứ nhất, cũng là Âu Văn Hải rất nhanh sẽ đi ra ngoài, trở thành cán bộ cấp sở quyền hành chấp chưởng một phương. Một tin tức quan trọng khác cũng là, tình huống của mình bên này xem ra là rất không lạc quan.
Lục Duệ tự nhiên biết địa vị của mình trong lòng Âu Văn Hải, có thể nói không chút khoa trương, mình tuyệt đối là thuộc hạ Âu Văn Hải tín nhiệm nhất, nói là tâm phúc trong tâm phúc đều không quá đáng. Thế nhưng ông ấy lại chủ động đưa ra chờ giao lưu đủ ba năm, đem mình triệu hồi về bên cạnh. Lục Duệ đã nhạy cảm nhận ra vấn đề bên trong.
Đổi thành người mới vào quan trường bình thường sẽ đem chuyện này cho rằng là lãnh đạo cũ bảo vệ đối với mình, thế nhưng Lục Duệ dù sao cũng là người sống lại, kiếp trước mặc dù là trạch nam, cũng từng có giao tiếp với người. Huống chi trong thời gian nửa năm tại trấn Hạ Gia này, Lục Duệ thật sự là kiến thức không ít thứ, công tác cơ sở rèn đúc người, cũng làm cho người ta có thể trưởng thành trong đấu tranh không ngừng. Hắn từ trong lời nói của Âu Văn Hải đã nhận ra một tia bất an, nói cách khác, Âu Văn Hải cũng không xem trọng mình lần này đổi đi nơi khác.
Hoặc là nói, Âu Văn Hải từ chuyện nửa năm nay của Lục Duệ nghe thấy được cái gì, thế nhưng không có nói ình.
Lục Duệ bị cái suy đoán này làm hoảng sợ cái trán nhất thời thấy mồ hôi, bất quá nhanh chóng có phản ứng, Âu Văn Hải nếu không muốn bảo vệ mình, căn bản sẽ không nói muốn đem mình triệu hồi về, xem ra ông muốn mượn cái hoàn cảnh này để rèn đúc mình. Nghĩ tới đây, nghi hoặc và bất an trong lòng Lục Duệ cũng dần dần dẹp loạn xuống, mình sau này nhất định còn có thể thăng phó xử, chính xử, thậm chí phó sở, chính sở. Hiện tại mới là cấp chính khoa mà thôi, có trắc trở thì thế nào? Quan trường không phải là đấu với người, đấu với trời sao?
Thái tổ gia nói rất hay: "Đấu cùng với người, vui vẻ vô cùng, đấu cùng với trời, vui vẻ vô cùng!"
Lục Duệ tin tưởng, chỉ cần mình còn muốn làm việc, còn muốn vì cái mộng tưởng trong lòng đi nỗ lực, như vậy trên con đường gồ ghề của quan trường, tất nhiên sẽ hội ngộ nhiều trắc trở lớn hơn nữa. Thế nhưng chỉ cần mình làm hết sức, nỗ lực đem công tác làm tốt, vì quần chúng quản hạt của mình mưu phúc lợi, như vậy một ngày nào đó, mình sẽ đứng ở đỉnh cao nhân sinh.
Buổi trưa, Lục Duệ cơm nước xong đang ở phòng làm việc xem văn kiện, hắn cũng không có nói ra chuyện mình đổi đi nơi khác với những người khác, dù sao còn chưa có chính thức xác định, mình nói ra quá sớm, lỡ như có biến cố gì, chẳng phải là thành trò cười của người khác.
Bất quá Lục Duệ không ngờ rằng chính là, hắn muốn điệu thấp, thế nhưng cũng đã có người không chịu nổi.
Buổi tối lúc trở lại ký túc xá, cũng đã có người tin tức linh thông chủ động tìm tới cửa.
"Xin hỏi, Lục chủ nhiệm có ở đây không?" Lục Duệ mở cửa, thì thấy một người đàn ông trung niên vẻ mặt mỉm cười đứng trước cửa, nụ cười trên mặt rất là khiêm tốn.
Lục Duệ hơi sửng sốt, có chút kỳ quái nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, "Xin hỏi, anh là ai?"
Người đàn ông kia rất là cung kính cúi đầu khom lưng nói: "Tôi là phó chủ nhiệm Vu Thanh Hải của phòng làm việc ủy ban xây dựng, xin hỏi Lục Duệ chủ nhiệm có ở đây không?"
Lục Duệ nghe thế không khỏi quan sát người đàn ông trước mặt, có thể tìm tới nơi này nhanh như vậy, người này cũng là người có tâm.
Cười cười, Lục Duệ tránh thân thể để đối phương tiến trong phòng, cười ha ha nói: "Xin chào, tôi cũng là Lục Duệ."
Cái này đến phiên Vu Thanh Hải ngây ngẩn cả người, gã chẳng thể nghĩ tới Lục Duệ dĩ nhiên là một người trẻ tuổi như thế, gã cho rằng người trẻ tuổi này là bạn bè của Lục Duệ, lại không ngờ rằng dĩ nhiên là Lục Duệ, thân thể chợt run rẩy, trong nháy mắt cúi lưng, đem đồ trong tay mình đặt xuống đất, sau đó cung kính nắm tay của Lục Duệ nói: "Xin chào chủ nhiệm, tôi là tiểu Vu của phòng làm việc."
Nói xong, gã lại cẩn thận đánh giá Lục Duệ, nghe nói vị chủ nhiệm mới này tham gia công tác mới hơn một năm, hiện tại vừa gặp mặt, thật đúng là không lớn, thậm chí chỉ lớn hơn vài tuổi so với thằng con trai nhà mình, nhưng một người như thế, có người nói có thể khiến cho Tất bí thư đều không có cách nào làm gì hắn, làm trấn Hạ Gia đếm ngược toàn bộ huyện trở nên sinh động, bây giờ còn muốn mở rộng hình thức xã khu do người ta sáng lập.
Lục Duệ lúc này cũng đang nhìn Vu Thanh Hải, hắn chẳng thể nghĩ tới, văn kiện bổ nhiệm còn chưa có xuống, thì có người chủ động tìm tới cửa.
"Vu Chủ nhiệm đừng khách khí, tôi bây giờ còn không tính là người của ủy ban xây dựng, dù sao trong huyện còn chưa có ra thông báo. Chúng ta cũng không thể phá hủy quy tắc." Lục Duệ cười ha ha của nói.
Vu Thanh Hải cũng nở nụ cười, cung kính nói: "Nếu ngài nói như vậy, vậy tôi trước hết gọi ngài Lục trưởng trấn, đợi được bổ nhiệm chính thức xuống tới, tôi sẽ gọi ngài chủ nhiệm."
Người này thật ra rất khéo đưa đẩy, đều đã hơn bốn mươi tuổi sắp năm mươi, dĩ nhiên tất cung tất kính, nói gì nghe nấy đối với Lục Duệ người trẻ tuổi mới hơn hai mươi.
Lục Duệ trong lòng khẽ động, nhìn thoáng qua Vu Thanh Hải nói: "Vu Chủ nhiệm đã trễ thế này tìm tôi có chuyện gì sao?"
Vu Thanh Hải cười, chỉ chỉ rượu và thuốc lá đặt trên mặt đất nói với Lục Duệ: "Cũng không có chuyện gì, cũng là ủy ban xây dựng chúng ta hai ngày nay gửi một chút phúc lợi, lúc này tôi đem tới cho Lục trưởng trấn trước. Tôi không quấy rối ngài nhiều, chỉ muốn tỏ một chút tâm ý."
Lục Duệ trong lòng thầm kêu một tiếng inh, vị Vu phó chủ nhiệm này vẫn là một nhân tài, lại có thể nghĩ đến dùng danh nghĩa phúc lợi tặng lễ ình. Bất quá gã cũng sai rồi.
Nhẹ nhàng khoát tay, Lục Duệ cười cười nói: "Vu Chủ nhiệm nghĩ sai một việc rồi, tôi bây giờ còn không phải chủ nhiệm của ủy ban xây dựng. Bổ nhiệm một ngày chưa xuống, tôi cũng không phải thành viên của ủy ban xây dựng. Cho nên những phúc lợi này anh vẫn là đem trở về đi."
Vu Thanh Hải vừa nghe