Bạn bè nhiều thì đường dễ đi, đạo lý như vậy Lục Duệ làm sao không biết, nếu chị Hồ này vì mặt mũi của Lý Chí Cường mà có lễ ngộ với mình, vậy thì có qua có lại, hắn đương nhiên cũng không cảm thấy gì, hơn nữa Lục Duệ không phải đứa ngốc, đương nhiên đoán được chị Hồ này sở dĩ coi trọng Lý Chí Cường, sợ rằng bởi vì do Điền bí thư cả.
Hai người đi vào một phòng, Lý Chí Cường nói với chị Hồ : " Cho hai phần thịt nguội, một phần thịt chó, và hai chai bia, nếu không có việc gì thì đừng cho người vào, tôi và Lục Duệ có chuyện muốn nói"
Chị Hồ gật đầu, mỉm cười vời Lục Duệ, xoay người đi ra ngoài.
Nhìn cô ấy đi ra ngoài, Lý Chí Cường mới chậm rãi nói: "Hồ Hiểu Kiều, người này mới đến chổ chúng ta hai năm gần đây, một mình kinh doanh cái tiệm cơm này, cũng là nhân vật số một." .
Lục Duệ cười ha ha, đối với phụ nữ như vậy, hắn tự nhiên lý giải vì sao có thể được xưng là nhân vật số một.
Khôn khéo đưa đẩy, biết nhìn sắc mặt tám chữ này dùng để hình dung cô ấy, sợ rằng một chút đều không quá đáng.
Một lát không lâu sau, rượu và thức ăn được đưa lên, Lục Duệ muốn tính tiền, người phục vụ lại nói: "Chị Hồ dặn dò, ngày hôm nay là Lục lão đệ lần đầu tiên quang lâm, cô ấy mời." .
Không có chối từ, Lục Duệ nói với người phục vụ: "Phiền phức chuyển cáo với bà chủ Hồ, nhân tình này Lục Duệ nhớ kỹ." .
Phố phường nhiều hào kiệt, Lục Duệ tin tưởng, bà chủ Hồ thậm chí không biết mình bất quá chỉ là một người làm tạm thời, bởi vì quan hệ của mình cùng Lý Chí Cường, nên khách khí như vậy, nói rõ là muốn kết giao với mình.
Thở dài một hơi, Lục Duệ uống trước một ly bia, sau đó nói với Lý Chí Cường: "Cường tử, cậu nghĩ, chuyện vừa rồi hẳn làm sao nói với dượng của cậu?" .
Lý Chí Cường sửng sốt, lập tức nói: "Còn có thể nói như thế nào, ăn ngay nói thật thôi!" .
Bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Duệ đối với phản ứng đần độn của người này hầu như đã hết chỗ nói rồi.
Dùng chiếc đũa gõ gõ đầu hắn, trầm giọng nói: "Đầu óc cậu vào nước rồi sao? Nếu như Điền bí thư biết cậu đắc tội một quan lớn có thể đến từ kinh thành, cậu nghĩ ông ta sẽ thu thập cậu thế nào?" .
Cái này, Lý Chí Cường liền ngây ra, suy nghĩ đến nổi cả mặt âm trầm, nhất thời có chút hoang mang lo sợ lên, không hề nghi ngờ, nếu như để dượng biết mình thiếu chút nữa chọc ra rắc rối, mặc dù là Lục Duệ đã đem chuyện tình vãn hồi, phỏng chừng mình cũng đừng nghĩ ở lại đây nữa, thậm chí, không chừng dượng sẽ giận chó đánh mèo đến trên đầu cha mẹ, dù sao đây chính là chuyện ảnh hưởng đến tiền đồ của ông ta.
Trong lòng phiền loạn, Lý Chí Cường lắc đầu, nhắm mắt lại suy nghĩ nửa ngày, cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Lục Duệ, "Đầu gỗ, từ nhỏ cậu đã thông minh, mỗi lần gặp rắc rối đều là cậu ra chủ ý đem trách nhiệm đổ trên người đối phương, lúc này cậu nhất định có biện pháp, đúng không?" .
Lục Duệ mỉm cười, nói với Lý Chí Cường: "Tôi nói cho cậu nghe cố sự.
Thế nào?" .
Lý Chí Cường sửng sốt, chợt nghe Lục Duệ nói: "Triều Thanh có một đại thần tên là Tằng Quốc Phiên, trong lúc trấn áp Thái Bình thiên quốc, luôn luôn bại trận, một lần cuối cùng, ông ta hầu như bỏ hết tất cả mới may mắn trở về.
Cùng với ông ta, còn có vài một đại thần.
Thế nhưng kỳ quái là, cuối cùng ngoại trừ ông ta ra thì những người khác đều bị trảm đầu thị chúng, chỉ có Tằng Quốc Phiên còn sống, còn thăng quan tiến chức.
Cậu đoán đây là vì sao?" .
Nở nụ cười hắc hắc, Lý Chí Cường lấy tay gãi đầu nói: "Cậu lại trêu đùa tôi, đầu óc tôi ngu ngốc, không thông minh như cậu, cậu nói cho tôi biết đáp án đi." .
Trợn trắng mắt một cái, Lục Duệ đối với thằng bạn thân này đã hoàn toàn không nói gì, đem bút và giấy trong túi ra, viết lên giấy tám chữ, đưa cho Lý Chí Cường nói: "Cậu xem, tám chữ này có cái gì khác