Lúc Âu Văn Hải nhìn thấy Lục Duệ đến, là lúc hắn lái xe đến trước cửa nhà.
"Tên nhóc cậu, lấy chiếc xe này ở đâu ra thế?" Âu Văn Hải cười hỏi.
Lục Duệ sờ sờ đầu nói : " Là của ba Lý Chí Cường, dù sao cũng không cần tốn tiền, mượn dùng thôi"
"Tôi hỏi một chút, quan hệ của cậu và Lý Chí Cường rốt cục là vì sao lại tốt như vậy?" Âu Văn Hải im lặng nửa ngày, rốt cục hỏi ra những lời này, dù sao thì Lý Chí Cường cũng có quan hệ với Điền Mẫn Chính, nếu như mình không hỏi rõ ràng, một ngày nào đó sẽ trở thành đề tài cho người khác nói, hơn nữa biểu hiện của Lục Duệ làm cho ông có chút bất ngờ, không một chút nào giống sinh viên vừa tốt nghiệp cả, ngược lại giống như một lão bánh quẩy đã mài dũa tại cơ sở rất nhiều năm, làm cho người khác kỳ quái là có phải có cao nhân ở phía sau chỉ điểm cho hắn hay không.
Đương nhiên, giọng điệu của Âu Văn Hải rất bình tĩnh, cũng không phải loại hỏi han gây sự gì.
"Lúc sơ trung, tôi đã từng cứu mạng Lý Chí Cường, đỡ một đao cho hắn.
Hai chúng tôi coi như là giao tình quá mệnh vậy" Lục Duệ không chút giấu diếm, nói đáp án cho Âu Văn Hải biết.
Âu Văn Hải gật đầu, mở cửa ngồi lên xe.
Chiếc Xiali có chút cũ kỹ bắt đầu chạy trên đường, chạy đến hướng tòa thị chính.
Âu Văn Hải ngồi ở phía sau có chút sửng sốt, Lục Duệ lái xe rất không tồi, không chỉ có tốc độ xe rất ổn, hơn nữa kỹ thuật cũng không kém tài xế chính thức bao nhiêu, nhíu mày cười cười hỏi : "Sao thế? Ở đại học cũng dạy lái xe à?"
Lục Duệ cười nói : "Một người bạn đại học ở chung phòng nhà ở Tân Thành, học của hắn một chút, lúc cuối tuần có đi lái xe cho ba hắn, coi như là đã từng làm tài xế"
Âu Văn Hải cười, đương nhiên biết đứa nhỏ ở nông thôn muốn sinh hoạt tại một thành phố lớn, đi làm ngoài giờ cũng là rất bình thường.
Xe chạy đến tòa thị chính là vừa đúng tám gờ, Lục Duệ tìm một chổ đậu xe lại, quay đầu nói với Âu Văn Hải : "Bí thư, tôi ở chồ này chờ ngài, được không?"
Âu Văn Hải lắc đầu, cười nói : "Cậu đó, vẫn cẩn thận như vậy, nói thật với cậu, ngày hôm trước Lý bí thư của thị ủy tìm tôi nói chuyện, là chuyện điều nhiệm đến làm khu trưởng khu Đông Phong.
Âu Văn Hải tôi chìm nổi nửa cuộc đời, cuối cùng cũng ngày ra mặt, teế nào, cùng tiến vào với tôi không?"
Lục Duệ cười trầm ổn, gật đầu, không nói gì.
Trình tự tại tòa thị chính rất đơn giản, bí thư thị ủy Lý Minh Quốc bởi vì chuyện của Lý Hiếu Đức mà vỗ bàn mắng to, sau đó trong việc chọn người kế nhiệm vị trí khu trưởng, đã đặc biệt điểm danh Âu Văn Hải.
Làm bí thư thị ủy nhảy dù đến Mộc Dương ba năm, Lý Minh Quốc vẫn đều là cái thái độ không nóng không lạnh, có thể rất nhiều người, bao gồm cả thị trưởng Ngụy Hòa Quang đều cho rằng, đây là một người hiền lành.
Mặc kệ là phương diện tài chính hay nhân sự, đều là Ngụy Hòa Quang dẫn đầu tại Mộc Dương, từ đầu đến cuối đều duy trì thái độ hòa bình.
Thế nhưng, lần này, trong việc chọn khu trưởng khu Đông Phong, biểu hiện của Lý Minh Quốc đã nằm ngoài dự liệu của mọi người, thái độ cực kỳ cương quyết, không chỉ như vậy, trong cuộc họp thường ủy, phó thị trưởng Trương Đồng Ân đưa ra đề nghị để cho phó bí thư đảng ủy khu Đông Phong là Mã Quốc Lực tiếp nhận chức khu trưởng khu Đông Phong, đã bị Lý Minh Quốc trực tiếp phủ quyết, một chút mặt mũi cũng không cho Trương Đồng Ân.
Mà quyết định đổi chổ của Âu Văn Hải, chỉ cần nửa giờ là thông qua, bởi vì Lý Minh Quốc chỉ nói một câu.
"Định Bang bí thư của trung ương đoàn lúc đi thăm bạn học cũ đã tìm hiểu một ít tình huống, và đối với công tác của khu Đông Phong cực kỳ quan tâm"
Có đôi khi, nói chuyện cũng không cần phải nói quá rõ ràng, Hàn Định Bang là ai thì những lãnh đạo thị ủy của Mộc Dương tự nhiên phải biết, ông ta quan tâm đến công tác của khu Đông Phong mọi người cũng chẳng có tâm tình đi để ý làm gì, quan trọng là ...!bạn học cũ của ông ta là ai!
Cho nên, khi Âu Văn Hải được nói ra, cũng không ai biểu thị phản đối cả, ngay cả thường vụ phó thị trưởng Trương Đồng Ân vốn đang dự định tranh thủ một chút cho thuộc hạ cũ Mã Quốc Lực cũng rất biết đều ngậm miệng lại, dù sao thì chỉ cần không phải kẻ ngu, đều có