"Bí thư Lục, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Nhìn thấy con gái không nói câu gì, Uông Quốc Phú không nhịn được quay đầu vội vàng hỏi Lục Duệ.
Lục Duệ thở dài, chậm rãi nói: "Bộ trưởng Uông, ông trước tiên đứng gấp, chuyện là thế này."
Mất nửa tiếng thời gian, Lục Duệ kể lại hết một số tình huống cho Uông Quốc Phú, hơn nữa Lục Duệ chỉ ra chuyện này hiện tại đã kinh động tới lãnh đạo tỉnh ủy, chỉ là chỉ là phụng mệnh làm việc, điều tra Uông Quân có làm chứng cớ giả hay không.
Uông Quốc Phú cũng không phải là kẻ ngốc, tất nhiên có thể nghe minh bạch ý tứ của Lục Duệ, hắn biết rõ con trai có tác dụng quan trọng ở trong đó, càng rõ hơn nếu Lục Duệ đã nói với mình như vậy, vậy thì không địnhđể mình để lộ bí mật.
"Bí thư Lục, theo như lời anh nói, tiểu Quân nhà chúng tôi chẳng phải là bị người ta hiếp bức mới không dám nói ra chân tướng?" Uông Quốc Phú xoay chuyển đầu óc, nói với Lục Duệ.
Hắn biết rõ, lúc này nếu như không định tính được sự tình, đến cuối cùng vạn nhất người phá án cấp cho Uông Quân tội làm giả chứng cớ, mình có hối cũng không kịp.
Lục Duệ cười ha ha: "Bộ trưởng Uông xin yên tâm, khi chuyện xảy ra tiểu Quân vẫn chưa thành niên, đừng nói là hắn, cho dù là tôi đối mặt với loại uy hiếp này cũng sẽ lựa chọn giấu diếm.
Lần này nếu như không phải hắn chủ động tố giác Điền Lỗi, chúng tôi cũng không thể tra được chân tướng của chuyện này, giờ tính ra Uông Quân còn có công."
Uông Quốc Phú gật đầu hài lòng, nhìn thoáng qua con gái, hỏi dò: "Bí thư Lục quen Đình Đình à?"
Cười ha ha, Lục Duệ rất dứt khoát gật đầu thừa nhận nói: "Tôi cùng lệnh ái quen nhau ở tỉnh thành, chỉ có điều lúc đó tôi đang được đào tạo ở trường đảng.
Muốn máy tính máy tính, kết quả vô tình quen được Đình Đình."
Uông Tuyết Đình cười cười gật đầu: "Cha, chú này là người tốt."
"Chú?" Uông Quốc Phú sửng sốt, lập tức cười nói: "Đúng đúng, con đúng là phải gọi là chú, bí thư Lục là lãnh đạo huyện ủy chúng ta, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng quả thực là tuổi nhỏ nhưng tài cao."
Nhìn nụ cười trên mặt cha và Lục Duệ, Uông Tuyết Đình trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia chua sót, đờ đẫn gật đầu.
Lục Duệ lại không chú ý tới điểm này, chỉ hơi khựng lại một chút rồi nói với Uông Quốc Phú: "Bộ trưởng Uông, chuyện này còn đang trong giai đoạn điều tra, các đồng chí của quân phân khu đang hộ tống Uông Quân tới tỉnh thành, cho nên, xin ông tạm thời giữ bí mật, cứ nói Uông Quân ra ngoài thăm thân, có được không?"
Uông Quốc Phú tất nhiên cũng biết sự tình trọng đại, tuy rằng Lục Duệ không có nói rõ, nhưng nếu quân phân khu đã phái người tới, rõ ràng là không tín nhiệm nhân viên của huyện Đại Hồng, mà Lục Duệ nói với mình chuyện này, tất nhiên cũng có ý cảnh cáo.
Trầm ngâm một chút, Uông Quốc Phú gật đầu nói: "Bí thư Lục yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào.
Chỉ là, nếu như điều ngài nói là thật, vậy bên tỉnh ủy chỉ sợ là..." Hắn còn chưa nói hết nhưng Lục Duệ đã hiểu.
Hắn là lo lắng bên tỉnh ủy cũng có người dính líu vào chuyện này, dù sao lần trước khi phó bí thư tỉnh ủy Hướng Như Bách tự mình dẫn đội cũng không tra ra vấn đề gì, nếu như nói bên trong tổ điều tra có có vấn đề thì chẳng ai tin cả.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ cười cười với Uông Quốc Phú, gật đầu nói: "Bộ trưởng Uông yên tâm, tôi đã liên hệ với tư lệnh Dương của quân khu tỉnh, bí thư Lưu của Ủy ban kiểm tra thành phố và chính ủy Hoa của quân phân khu đích thân hộ tống Uông Quân đến tỉnh thành, trực tiếp tới quân khu tỉnh.
Hơn nữa.." Vẻ mặt của Lục Duệ dần dần nghiêm túc: "Kinh thành có có duyệt, bí thư tỉnh ủy Hoàng và bí thư Kiều của Ủy ban kiểm tra tỉnh cũng đã biết chuyện này, lần này, chúng tôi nhất định sẽ tra ra manh mối."
Uông Quốc Phú ngẩn ra, cả người ngây dại, hắn ngàn vạn lần không ngờ, chuyện lại được đưa tới cả kinh thành.
Không chỉ là hắn, thật ra ngay cả Lục Duệ cũng không ngờ chuyện phát triển tới mức này, hắn sai Vương Mậu Đức điều tra bí mật suốt một tháng, không chỉ không điều tra ra gì, Vương Mậu Đức còn bị hoài nghi, mấy lần đều có người bí mật theo dõi hắn, thậm chí còn phát tin uy hiếp.
Lục Duệ mặc dù đã chuẩn bị trở mặt phóng tay chơi một ván với đám người Điền Hoa, nhưng bất hạnh là không có chứng cớ, đành phải lựa chọn nhẫn nại.
Vào lúc này, một cú điện thoại của một cú điện thoại khiến Lục Duệ lập tức cảm thấy một mảng tán đi trên đầu tan đi, tương lai tựa hồ dần dần sáng sủa trở lại.
Mùa hè Năm ngoái, sau khi Vương Tiểu Bảo chết ở đồn công an, đồn công an nói là Nhảy lầu tự sát.
Nhưng khi người nhà thấy Vương Tiểu Bảo thì phát hiện trên người hắn có rất nhiều vết thương, có một con mắt cũng thành "Mắt Gấu mèo", lập tức hoài nghi nguyên nhân cái chết.
Nhưng sau khi nhiều lần xin nghiệm thi không có kết quả, bọn họ bắt đầu gặp phải đủ loại đối đãi không công bằng.
Thậm chí cha của Vương Tiểu Bảo còn tới cục công an huyện Đại Hồng tìm lãnh đạo phản ánh vấn đề, dựa theo yêu cầu của cảnh sát nhất nhất đăng ký tất cả tính danh, đơn vị công tác, số điện thoại của thành viên gia đình.
Lúc ấy cảnh sát huyện nói là, đăng ký là để sau này có tiến triển sẽ thông tri.
Về sau người của Vương gia phát hiện, cảnh sát căn cứ vào danh sách này để điều tra bối cảnh tất cả họ hàng nhà hắn.
Chuyện xảy ra về sau càng khiến người ta không thể tưởng tượng được, kinh động tới cả chính phủ tỉnh và tỉnh ủy, nhưng tổ điều tra tiếng sấm to nhưng mưa thì nhỏ, thay đổi không ít quan viên của huyện Đại Hồng, nhưng không ai để ý tới vụ án của Vương Tiểu Bảo.
Mẫu thân của Vương Tiểu Bảo vào khi tuyệt vọng nhất thì gọi điện thoại phản ánh tình huống với một vị lãnh đạo của thành phố Tất Phương.
"Điện thoại của bà bị nghe lén rồi, có việc gì để về nhà nói." Vương mẫu sau khi gặp vị lãnh đạo ấy còn chưa mở miệng thì lãnh đạo đã nói với bà ta : "Không cần phải nói gì cả, việc này tôi hiểu rõ hơn bà, cứ đi kiện họ."
Lục Duệ không thể biết được tính danh của vị