"cậu cảm thấy mình có thể chủ trì công tác một huyện hay không?" Kiều Nhâm Lương sắc mặt nghiêm túc nói với Lục Duệ.
Ngẩn ra ngẩn ra, không ngờ Kiều Nhâm Lương lại hỏi như vậy, thế chẳng phải có nghĩa là người đứng đầu đảng chính huyện Đại Hồng có thể tồn tại vấn đề ư? Nghĩ đến đây, Lục Duệ hơi trầm ngâm một chút, kiên quyết lắc đầu: "Bí thư Kiều, ngài quá đề cao tôi rồi, tuổi tôi còn nhỏ, bất kể là kinh nghiệm hay là thủ đoạn xử sự đều còn tồn tại không ít khuyết điểm, cần học tập đồng chí có kinh nghiệm nhiều hơn."
Lục Duệ cũng không phải kẻ ngu, chủ trì công tác một huyện, vậy là thực chức cấp chính ban, mình năm nay mới 23 tuổi, được đề bạt đến phó xử cũng mới khoảng một năm.
Nếu như lại đề bạt lên chính xử, chẳng phải là thành cái đích cho mọi người chỉ trích ư.
Chắc trong phạm vi toàn quốc, một phó xử hai mươi ba tuổi như hắn cũng là hiếm có rồi, nhưng hai mươi ba tuổi là chính xử thì đó chính là độc nhất vô nhị, một khi đồn đại ra ngoài.
Lục Duệ nghĩ tới cư dân mạng không có chỗ nào là không chui vào được của đời sau, trong lòng tất nhiên kính nhi viễn chi với cái Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này.
Cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lục Duệ, phát hiện hắn thật sự cự tuyệt chuyện này, Kiều Nhâm Lương thầm gật đầu, rất hài lòng với sự tỉnh táo cậu của Lục Duệ, dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể chống lại được sự hoặc này.
Để tay lên ngực tự hỏi, Kiều Nhâm Lương tin, mình ở tuổi của Lục Duệ, tuyệt đối không có công phu dưỡng khí này, gặp chuyện lớn mà không loạn, thấy danh lợi mà không động, cũng có vài phần phong độ của một đại tướng.
Vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, Kiều Nhâm Lương nói: "Đồng chí Lục Duệ, đối với vấn đề của huyện Đại Hồng, tỉnh ủy sớm đã có chú ý, sự kiện quần chúng lần trước, tổ điều tra bí thư Hướng dẫn dắt cũng đã tra ra một số manh mối, sở dĩ ẩn mà không phát, là vì bí thư Hướng cũng phát hiện chuyện liên quan trọng đại, nên mới thầm áp chế chuyện này.
Sau khi Trở lại tỉnh lý, bí thư Hướng báo cáo với bí thư Hoàng, tỉnh lý đã báo cáo với Trung kỉ ủy, đồng chí của Trung kỉ ủy cũng triển khai điều tra bí mật." Dừng một chút, Kiều Nhâm Lương cười nói: " Chỉlà, bởi vì là bí mật điều tra, cho nên chứng cớ chúng tôi nắm giữ được cũng không nhiều, không ngờ lại bị thằng nhóc cậu cướp trước."
Lục Duệ ngẩn ra, lập tức lắc đầu bật cười, mình vẫn xem thường những người lãnh đạo thân ở địa vị cao này, đối với bọn họ mà nói, rất nhiều chuyện sở dĩ bất động, không có nghĩa là bọn họ không biết, chỉ chẳng qua là đang chờ một cơ hội thích hợp mà thôi.
Lục Duệ mở miệng nói: "Đội ngũ cán bộ lãnh đạo Huyện Đại Hồng tổng thể mà nói thì vẫn rất thuần khiết, rất nhiều đồng chí cũng vừa mới điều nhiệm, đối với không ít chuyện cũng chưa biết như tôi."
Kiều Nhâm Lương gật đầu, Lục Duệ xem ra dã ý thức được vấn đề tỉnh ủy đang nghĩ tới, đó chính là ổn định.
Một huyện nếu như liên tiếp xuất hiện vấn đề, vậy chẳng phải có nghĩa là người của chính phủ vô năng ư? Bảo quần chúng sẽ nhìn nhận chính phủ như thế nào, lực công tín còn tồn tại hay không? Cho nên, chuyện của huyện Đại Hồng, thậm chí chuyện của thành phố Tất Phương hoặc là nói của tỉnh G chỉ có thể từ từ làm, đóng vững đánh chắc.
"Lục Duệ a, sắp tới ban lãnh đạo huyện Đại Hồng sẽ tiến hành điều chỉnh, ban lãnh đạo thành phố Tất Phương cũng thế, công tác cho tôi, tôi rất coi trọng cậu." Kiều Nhâm Lương cười ha ha, nói.
Lục Duệ khẽ gật đầu, hắn tất nhiên minh bạch trong lời nói trong lời nói của Kiều Nhâm Lương, chuyện của huyện Đại Hồng sẽ được xử lý, nhưng phải điểm đến thì dừng, về phần những người dính dáng phía sau, cán bộ cấp thành phố tất nhiên sẽ điều tra, mà cán bộ cấp tỉnh bộ th Trung ương tất nhiên sẽ xử lý.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải ổn định tình tự quần chúng, dưới tiền đề không tổn hại tới uy tín của chính phủ, đảm bảo những người vi phạm kỷ luật sẽ bị xử phạt.
Khi Lục Duệ rời khỏi văn phòng của Kiều Nhâm Lương, Vương Mậu Đức và Tạ Trường Thanh không theo hắn, mà Lưu Bân tự mình tiễn Lục Duệ tới cửa.
"Huynh đệ, nghe tôi khuyên một câu, có một số việc cậu nên minh bạch." Nhìn Lục Duệ hơi có tình tự mất mát, Lưu Bân thấp giọng khuyên nhủ.
Lục Duệ gật đầu, hắn biết rõ tập đoàn lợi ích của huyện Đại Hồng do Điền Hoa cầm đầu có liên quan cực rộng, thậm chí vượt xa sức tưởng tượng của mình, hành vi trái pháp luật của những người này vượt xa tưởng tượng của mình, chuyện của tập đoàn Hồng Môi chỉ là một ảnh thu nhỏ, trong đó tồn tại trao đổi lợi ích với trình độ rất lớn mà mình không thể hiểu nổi.
Muốn vạch trần tấm màn đen này không chỉ phải có quyết tâm ngọc thạch câu phần, mà còn phải chú ý thủ đoạn.
Chỉ đánh thẳng về phía trước thì không giải quyết được vấn đề, Chu lão từng nói, cứng quá thì dễ gãy.
Lục Duệ cũng lý giải sự bất đắc dĩ của Kiều Nhâm Lương và Hoàng Thế Hùng, có những chuyện một khi triệt để vén lên, rung chuyển tạo thành không phải tất cả mọi người đều có thể chịu được.
"Anh yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào.
Có điều, tỉnh ủy rốt cuộc là chuẩn bị điều chỉnh từ trên xuống hay là trước tiên diệt kẻ cầu đầu?" Lục Duệ cười cười hỏi.
Lưu Bân cười thần bí, nói khẽ: "Ngày mai bí thư Kiều sẽ tự mình xử lý chuyện này.
Anh yên tâm đi, chúng tôi đã sớm giăng lưới rồi, không ngờ cậu trực tiếp đưa cá tới miệng, đây chính là đại án đầu tiên sau khi tôi thượng nhiệm, hôm nào mời cậu uống rượu."
Lục Duệ gật đầu, hắn tất nhiên hiểu ý Lưu Bân, thân là bí thư Ủy ban kiểm tra hắn rất muốn làm ra chính tích, cách duy nhất chính là phá nhiều đại án, mà vụ án của huyện Đại Hồng hoàn toàn có thể khiến cho con đường lên chức ngày sau của Lưu Bân trở nên nổi bật hơn.
Khi Lục Duệ rời khỏi, Lưu Bân phái lái xe chở hắn, ngồi trong xe Lục Duệ lấy ra di động, bấm số của bí thư Ủy ban kiểm tra huyện Đại Hồng