Một mình ngồi bên trong văn phòng, ánh mắt Lý Tú Quân nhìn chăm chú vào bức tranh chữ đối diệ, bên trên viết "Nhịn nhất thời thì gió êm sóng lặng, lui một bước là trời cao biển rộng", từ trước tới giờ, đạo làm quan của mình thủy chung đều thừa hành nguyên tắc này, trong rất nhiều chuyện đều tự nói với bản thân, chỉ có người biết nhịn nhục, mới có thể thành đại sự, nhưng hôm nay lâm vào cục diện hiện tại, chẳng lẽ mình vẫn tiếp tục ẩn nhẫn?
Điện thoại trong Văn phòng bỗng nhiên đổ chuông, khiến Lý Tú Quân giật mình, cầm điện thoại lại có chút sững sờ, bởi vì số là của điện thoại văn phòng của Đào Ngọc Cường, khẽ cau mày, Lý Tú Quân chấn động, Đào Ngọc Cường này từ sau khi mình biến thành huyện trưởng giơ tay trên cuộc họp thường ủy thì rất ít khi liên hệ với mình, có chuyện gì cũng bảo thư ký tới thông tri, hôm nay gọi điện thoại tới rốt cuộc là vì chuyện gì?
Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Lý Tú Quân vẫn bắt máy, dùng giọng nói bình tĩnh: "Bí thư Đào, chào ngà."
Đào Ngọc Cường ở Đầu kia điện thoại vẫn rất khách khí, dùng ngữ khí thân thiết nói với Lý Tú Quân: "Lão Lý à, không quấy rầy anh làm việc chứ?"
Tuy rằng đối với loại thái độ này của hắn rất cảm động và kinh ngạc, nhưng Lý Tú Quân vẫn dùng thái độ thản nhiên nói: "Bí thư Đào, ngài có chuyện gì à?" Đối với Đào Ngọc Cường, hận trong lòng Lý Tú Quân là khó có thể khỏa lấp, dù sao mâu thuẫn giữa bí thư huyện ủy và huyện trưởng, chẳng ai có cách giải quyết, không phải gió đông ép gió tây thì là gió tây đè gió đông, đương nhiên, huyện Đại Hồng hiện tại, rất rõ ràng Đào Ngọc Cường đã chiếm thượng phong.
"Ha ha, là như vầy, tôi cảm thấy, thường ủy phía chính phủ các anh hình như hơi ít, chuẩn bị đề nghị lên thị ủy, tăng thê một phó huyện trưởng tiến vào thường ủy, anh thấy thế nào?" Đào Ngọc Cường cũng không lằng nhằng, đi thẳng vào vấn đề.
Quả nhiên, sau khi Đào Ngọc Cường nói ra những lời này, Lý Tú Quân lập tức ngẩn ra, hắn không ngờ Đào Ngọc Cường tìm mình là vì chuyện này, trong đầu ngẫm nghĩ rất cẩn thận, Lý Tú Quân lập tức minh bạch ý tứ của Đào Ngọc Cường, hắn đây là đang muốn mượn sức mình, phía chính phủ gia tăng thêm thường ủy mà muốn hỏi ý kiến của mình, rõ ràng là muốn nói với Lý Tú Quân, vị trí này tôi chuẩn bị cho người của anh.
Đương nhiên, Lý Tú Quân cũng biết trên thế giới này không có bữa cơm miễn phí, nếu Đào Ngọc Cường đề điều kiện như vậy với mình, khẳng định cũng sẽ có yêu cầu riêng, nếu không thì người ta vì sao cho tiện nghi cho một huyện trưởng nhược như hắn/
Trầm ngâm một chút, Lý Tú Quân chậm rãi nói: "Bên trong các Phó huyện trưởng, đồng chí Trương Minh tố chất trên các phương diện đều không tồi."
Đào Ngọc Cường cười ha ha nói: " Ừ, tôi thấy anh ta không tồi, anh có thời gian thì tìm anh ta nói chuyện."
Lý Tú Quân minh bạch, Đào Ngọc Cường đây là bảo mình tặng nhân tình cho Trương Minh, Trương Minh là người có tư cách già dặn nhất trong các phó huyện trưởng, cho tới giờ đối với Lý Tú Quân đều trung thành và tận tâm, lần này có cơ hội tiến vào cuộc họp thường ủy, tất nhiên sẽ mang ơn Lý Tú Quân.
"Bí thư Đào, nếu muốn tăng nhân số trên cuộc họp thường ủy, tôi thấy chỉ gia tăng một người thì không hay lắm?" Lý Tú Quân bỗng nhiên nói.
Hắn cũng không phải là kẻ ngốc, Đào Ngọc Cường nếu đã đề xuất yêu cầu này, làm sao lại không tranh thủ lợi ích cho phía mình? Chắc đầu tiên là cho mình ăn đường ngọt rồi sau đó sẽ trao đổi lợi ích.
Cười cười, Đào Ngọc Cường thản nhiên nói: "Đồng chí Vương Mậu Đức của cục công an không tồi, chúng ta nên tạo cơ hội cho người trẻ tuổi, anh thấy sao?"
Lý Tú Quân sửng sốt, hắn cũng không ngờ Đào Ngọc Cường lại đề xuất để Vương Mậu Đức tiến vào cuộc họp thường ủy, chẳng lẽ hắn không biết Vương Mậu Đức là tâm phúc của Lục Duệ? Cục trưởng cục công an Vương Mậu Đức này nếu tiến vào cuộc họp thường ủy, vậy Lục Duệ chẳng phải là như hổ thêm cánh ư?
Hắn tất nhiên không tin Đào Ngọc Cường không biết điểm này, vậy Đào Ngọc Cường đang bán thuốc gì?
Đang do dự thì liền nghe thấy Đào Ngọc Cường cười nói: "Lý Lý à, nhân tuyển cho vị trí cục trưởng cục tài chính anh có người thích hợp chưa? Từ sau chuyện lần trước, vị trí cục trưởng cục tài chính vẫn luôn trống, anh thấy có nhân tuyển thích hợp nào không, chúng ta lấy ra bàn trên trên cuộc họp thường ủy."
Một quả một quả bon nặng nữa được đặt vào trong lòng Lý Tú Quân.
Tuy rằng không biết vì sao Đào Ngọc Cường lại hạ khí lực lớn như vậy để biến nhân số trên cuộc họp thường ủy thành mười người, nhưng nếu mình có thể đạt được lợi ích lớn như vậy, không chỉ có thể gia tăng một thường ủy bên mình, còn có thể nắm giữ vị trí cục trưởng cục tài chính, Lý Tú Quân không có lý do gì để cự tuyệt, trong lòng đã bắt đầu hoạt động.
"Nếu như vậy, phiền bí thư Đào rồi." Lý Tú Quân sửa lại ngữ khí lãnh đạm lúc ban đầu, nói một cách rất nhiệt tình.
"Không cần khách khí, không cần khách khí, chúng ta là đồng sự, công tác của anh tôi tất nhiên phải ủng hộ, lão Lý à, có thời gian thì tới nhà tôi chơi, làm chén rượu?" Đào Ngọc Cường cảm thấy thay đổi trong ngữ khí của Lý Tú Quân, trong lòng lập tức cao hứng, bật cười ha ha.
Đối với hắn mà nói, Lý Tú Quân nắm giữ cục tài chính và gia tăng một thường ủy đều không quan trọng, dù sao bên cục tài chính Phương Nhân Quý cũng kinh doanh nhiều năm, anh cho dù phái một cục trưởng xuống, cũng vẫn bị người ta hạn chế, huống chi một khi Lý Tú Quân dựa vào bên mình, vậy trên cuộc họp thường ủy, mình có thể có lợi thế vững vàng, một phiếu này ở thời điểm mấu chốt rất có thể sẽ mang đến mấu chốt mấu chốt.
Đào Ngọc Cường vẫn tin một câu châm ngôn: "trên thượng không có kẻ địch vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi