"Nói nhiều như vậy làm gì? Đánh thì đánh đi!" Trương Thiên Hào đã đánh ngất một nam nhân trừng mắt lườm Lưu Bân cứ thích đùa bỡn, thu lại nắm đấm của mình.
Tựa hồ là bởi vì bị lời nói của Trương Thiên Hào kích thích, Lưu Bân như đại ma đầu từ trong địa ngục bước ra gầm lên một tiếng, xách cái ghế bên cạnh lia ra ngoài, lập tức nện trúng mất tên nam nhân lúc nãy chỉ trơ mắt nhìn Uông Tuyết Đình bị khi dễ, lập tức có người bị cái ghế nặng trịch đập trúng mà phát ra tiếng rống thê thảm, rất nhiều người bị nam nhân hung hãn này khiến cho sợ hãi, vừa rồi khi hắn trực tiếp lên gối cho tên kia ngất tại chỗ đã khiến rất nhiều người sợ rụt cả cô, giờ lại chơi đòn này, chẳng lẽ hắn uống say nên điên rồi ư?
Chỉ có điều chuyện khiến họ kinh hãi hơn là đám người này tựa hộ rất có hứng thú với gây chuyện, đồng thời vào lúc Lưu Bân lia ghế, Phong Huống hú lên một tiếng, vươn tay ra cầm chai bia ở bàn bênh cạnh rồi nện lên đầu tên trọng lúc nãy cười bỉ ổi với Uông Tuyết Đình, tên đó hét lên đau đớn, tay không ngừng khuya khoắng, lại bị Hồ Cẩm Dương khó chịu đá cho một phát nằm im trên đất.
"Tổ sư chúng mày, một đám đàn ông đàn an mà trơ mắt nhìn một nữ hai tử bị khi dễ, lại còn muốn xem náo nhiệt, con mẹ chúng mày về với mẹ hết cho tao." Kiêu ngạo giẫm lên đầu người đó, Phong Huống rất khệnh khạng giơ ngón tay giữa về phía đám người dần dần bị mình chọc giận, bật cười ha ha.
Dưới sự kích thích của rượu, con người ta luôn sẽ làm ra những hành động không như bình thường, cũng giống như đám nam nhân hiện tại, nếu như là bình thường, bọn họ khẳng định sẽ không dám động thủ đối kháng với đám người Lưu Bân, nhưng hiện tại dưới sự kích thích của rượu, lập tức liền có một đám người gầm lên, muốn xông tới đánh cho đám kiêu ngạo này thành ngu ngốc.
Có điều hiện thực luôn rất tàn khốc, không đợi bọn họ tới được gần, người đầu tiên đã bị Trương Thiên Hào ném một cái ghế đập ngã, ngay sau đó thì một tên thanh niên đang xông lên tức thì bị Lưu Bân ôm lấy phần eo rồi nhấc lên, Lưu Bân hung hăng nắm lấy tóc tên đó đã nằm dưới đất, trong ánh mắt kinh hãi của tên đó, giơ nắm đấm lên, nhe răng cười rất dữ tợn rồi hung hăng nện lên mặt người đó, miệng cười ha ha: "Chết mẹ mày này."
Hồ Cẩm Dương tựa hồ cực kỳ chán ghét với loại hành động đánh đấm này, nói với Lục Duệ: "Người văn minh như tôi đã bị những tên này vấy bẫn rồi." Hắn bước lên trước dùng vai hất ngã một nam nhân đang cầm chai rượu xông tới, khiến hắn ngã tới rầm.
Đám người vốn đang đứng trên sàn nhẩy vây xem, trong nháy mắt thân thể của nam nhân đó bay tới thì đồng thời làm một động tác, lách người né.
Không thể không nói, bản tính thích xem náo nhiệt của người Hoa Hạ đã được những người này biểu hiện ra một cách hoàn mỹ, mà bản năng xu cát tị hung cũng khiến rất nhiều người vội vàng tránh xa tâm bão, để lại chỗ này cho đám nam nhân không biết lai lịch và các nam nhân đang khiêu khích khiêu khích tới mất đi lý trí, có tên hiếu sự thậm chí còn ngểnh cổ từ xa hò hét, rõ ràng là chỉ mong to chuyện.
Trong hành lang ở ngoài Quán bar, nam nhân Nhật Bản vừa rồi xuất hiện ở trước mặt đám người Lục Duệ lúc này đang đứng sóng vai với một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, bên cạnh bọn họ, còn có mấy đại hán dáng người vạm vỡ.
Nhìn Lưu Bân và Phong Huống hai người đang liều mạng đánh đám say rượu, Trương Thiên Hào và Hồ Cẩm Dương sau khi phát tiết một trận thì đang đứng cùng Lục Duệ, chỉ là cái ghế ở trong tay cho thấy hai người này không hề buông lỏng cảnh giác.
Nam nhân đến từ Nhật Bản đó lúc này đã không còn vẻ khiêm tốn như lúc ở trước mặt đám người Lục Duệ, khuôn mặt vặn vẹo nói: "Đám người này rốt cuộc là muốn gì, bảo người ném chúng ra ngoài."
" Tùng Bản Quân, nếu như anh không muốn để sinh ý của quý công ty ở Tây Xuyên bị niêm phong thì xin anh hãy câm miệng lại." Giọng nói của Nữ nhân rất bình thản, thậm chí ý tứ khinh bỉ cũng không có.
Nam nhân đó biến sắc, lạnh lùng nói: "Tiếu Khuynh Thành, cô tốt nhất hãy minh bạch thân phận tự mình."
Nữ nhân được gọi là Tiếu Khuynh Thành không hề xoay người lại, vẫn nhìn đám người Phong Huống đang đánh nhau dưới lầu: "Tùng Bản Thái Lang, anh đừng quên, hiệp nghị của tôi và xã trưởng các anh là tôi sẽ hiệp trợ anh quản lý hội sở này, nhưng gặp những , ngoại lai không thể kháng cự thì chuyện của hội sở sẽ do tôi phụ trách, anh phải nghe lệnh tôi."
Thân thể Tùng Bản Thái Lang run run, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được, hắn tất nhiên biết chuyện này, cũng hiểu rõ ý tứ của xã trưởng, tuy rằng trở thành ông chủ phía sau màn của Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở, nhưng hắn đối với quan hệ phức tạp rắc rối phía sau vẫn biết được một chút, chuyện có thể được gọi là nhân tố không thể kháng cự không thể kháng cự thì tự nhiên là đại sự.
" Quản lí Tiếu, chẳng lẽ báo cảnh sát cx không thể giải quyết được chuyện này ư?" Dè dặt nhìn thoáng qua Tiếu Khuynh Thành mặt đang lạnh như băng, Tùng Bản Thái Lang thuyền hỏi.
"Báo cảnh sát?" Tiếu Khuynh Thành nhìn Tùng Bản Thái Lang với vẻ khinh bỉ, người Nhật Bản này từ sau khi tiếp nhận Khuynh Thành Nhất Tiếu thật sự là quá kiêu ngạo, kiêu ngạo tới mức cho rằng mình là vô địch thiên hạ, nhưng lại không biết rất nhiều người ở Hoa Hạ anh không thể trêu chọc được.
"Chuyện ngày hôm nay thì chỉ sợ ngay cả thính trưởng thính công an tỉnh Tây Xuyên cũng không