"Đại sắc lang, tiểu yêu tinh kia cùng cậu trở lại sao?"
Thời điểm Lục Duệ nhìn thấy tin nhắn, cả người giống như bị điện giật.
Sau khi suy nghĩ một chút thì quả đoán từ bỏ một số ý nghĩ không thiết thực, cười ha ha, Lục Duệ trả lời:
"Máy bay của anh sau buổi trưa mới cất cánh, em đồng ý theo anh trở lại sao?"
Chỉ chốc lát sau, Lục Duệ liền nhận được tin nhắn của Uông Tuyết Đình, chỉ có một câu nói:
"Em nghe lời anh."
Cho nên đến ngày thứ ba lúc Lục Duệ tới sân bay tiễn đưa đám người Lưu Bân và Phong Huống thì nhìn thấy Uông Tuyết Đình xuất hiện, lộ ra khuôn mặt cực kỳ quái dị.
vì thế Lục Duệ lựa chọn giả vờ không nhìn mấy tên này.
"Lão Lục, cậu có thể làm thế sao? Lặng yên không tiếng động mà đưa được người tôi lại dây."
Phong Huống và Lưu Bân hai tên sắc lang hèn mọn, khuôn mặt quỷ bí xông tới cạnh Lục Duệ thấp giọng cười nói.
Lục Duệ bất đắc dĩ lắc đầu một cái: "Sự tình không phải như các anh nghĩ đâu."
Hồ Cẩm Dương ở một bên cười ha ha: "Cái gì gọi là không phải như chúng tôi nghĩ chứ? Ý tứ của cậu chẳng lẽ nói, chúng tôi nghĩ tới chuyện kia sao?"
Trương Thiên Hào và Lưu Bân còn phải qua mấy ngày mới trở về thành phố Tất Phương, Lục Duệ không thể không rời đi trước.
Trương Thiên Hào lôi tôiy của Lục Duệ, thâm trầm nói: "Cậu yên tâm, tôi hiểu rõ ý của cậu, lần này trở về tham dự Hội nghị thường ủy, tôi cùng Lưu Bân nhất định sẽ toàn lực ủng hộ cậu."
Lục Duệ khẽ mỉm cười, nói với Trương Thiên hào:
"Trương ca rõ ràng ý của tôi là tốt rồi, anh yên tâm, nhiều nhất ba năm, trong vòng ba năm, tôi bảo đảm sẽ biến Đại Hồng huyện thành một huyện có thể so với huyện Thuận An.
Tuy rằng không nhất định sẽ giàu có như Hạ gia trấn, thế nhưng trình độ và đời sống của nhân dân toàn huyện, nhất định sẽ tốt hơn so với huyện Thuận An."
Nghe thấy Lục Duệ nói thế, Trương Thiên Hào nắm lấy tôiy của Lục Duệ, ánh mắt kiên định nhìn Lục Duệ: "Vậy tôi sẽ đặt cược tất cả ở trên người tiểu tử nhà cậu, đừng làm cho tôi thất vọng!"
Lục Duệ gật gù, hắn biết Trương Thiên Hào nói câu này là có ý gì, dù sao thời gian Trương Thiên Hào ở thành phố Tất Phương còn quá ngắn ngủi.
Muốn ở trong Hội nghị thường ủy chiếm được ưu thế tuyệt đối là không thể nào, còn nếu như hắn lựa chọn toàn lực chống đỡ Lục Duệ, rất nhiều lúc sẽ phải nhún nhường với Bí thư thị ủy Trương Hạo Vinh.
Thậm chí nói Trương Thiên Hào đang dùng lợi ích chính trị của mình để lót đường cho Lục Duệ.
Một khi ba năm sau Lục Duệ không thể thực hiện được mục tiêu hắn đã cam kết, như vậy có thể nói Trương Thiên Hào nhất định sẽ thất bại thảm hại, cái được không đủ bù cái mất.
"Trương ca, anh yên tâm, tiểu tử này bản lãnh khác không có, chứ bản lĩnh tán gái và kiếm tiền thì quả thật là thiên hạ đệ nhất, đến thời điểm đó nếu hắn không thể hoàn thành.
Thì hãy để cô nàng Lâm Nhược Lam kia đầu tư cho anh vài ba trăm triệu.
Bảo đảm anh sẽ lập tức kêu gọi được các nhà đầu tư, anh nhất đinh sẽ là minh tinh thị trưởng." Lưu Bân ở một bên cười ha hả nói.
Lục Duệ và Trương Thiên Hào cười ha ha, mấy người lúc này mới cáo biệt nhau rời khỏi phi trường.
Ngồi ở trên phi cơ, khuôn mặt và nụ cười ngọt ngào của Uông Tuyết Đình nhìn Lục Duệ, vẻ thanh xuân tràn trề trên mặt phát ra từ tận phế phủ, cô đang vô cùng hưng phấn.
Đối với cô, ngày hôm nay thật giống như đang nằm mơ, vốn Lục Duệ lang tâm như sắt nhưng không hiểu vì nguyên cớ gì lại đột nhiên xoay chuyển một trăm tám mươi độ.
Thái độ đối với chính mình cũng đã khá hơn, thậm chí hoàn toàn không kiêng kị việc quan hệ của mình và hắn bị bại lội, lẽ nào hắn không sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình sao?
Thận trọng liếc mắt nhìn Lục Duệ đang xem báo, Uông Tuyết Đình thấp giọng nói: "Đại ca ca, anh để bọn họ nhìn thấy em, không có vấn đề gì sao?"
Lục Duệ sững sờ, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu ngày hôm nay không giải thích được, nha đầu này ăn mặc theo phong cách phương tây, lông mi thật dài.
Lúc này đang nháy mắt nhìn mình, tựa hồ muốn tìm được manh mối gì ở trên mặt của mình.
Tuy rằng hắn thấy kỳ quái vì sao Uông Tuyết Đình lại hỏi vấn đề thế này, thế nhưng Lục Duệ hay là cười ha hả hồi đáp: "Có vấn đề gì à? Bọn chúng là bằng hữu của tôi, cũng không phải người ngoài, bọn họ thấy em tất nhiên là không có vấn đề gì."
"Nhưng mà, nhưng mà..."
Trên mặt khuôn mặt của Uông Tuyết Đình hiện lên vẻ lo lắng, có thêm một vệt khổ sở nói: "Chính là, chuyện của chúng tôi không thể để lộ cho mọi người biết nha."
Lục Duệ thấy buồn cười, nên cũng không truy vấn.
Chỉ nhìn khuôn mặt nhỏ đang lo lắng trước mặt một lát, liền hiểu được tiểu nha đầu đang rất lo lắng bởi vì sợ việc mình đi với Lục Duệ sẽ bị người khác chê trách, đặc biệt là đám người Lưu Bân tựa hồ rất quen thuộc với bạn gái Lâm Nhược Lam của Lục Duệ.
Nếu vạn nhất tin này truyền tới tôii của Lâm Nhược Lam, Lục Duệ chẳng phải sẽ biến thành Trần Thế Mỹ sao?
Cố ý đùa cô, Lục Duệ cười ha hả hỏi "Em không phải đang rất hi vọng anh sẽ trở thành người độc thân sao? Như vậy em chẳng phải sẽ có cơ hội sao?"
Uông Tuyết Đình căn bản không chú ý đáy mắt Lục Duệ ẩn giấu một nụ cười âm hiểm, sắc mặt tràn dầy lo lắng, bộ dạng rưng rưng muốn khóc, ra vẻ đáng thương nói rằng: "Người tôi chỉ nghĩ thế thôi mà, em không ngờ đã phá hoại gia đình của anh, chỉ cần có thể nhìn anh, em đã rất vui vẻ."
Bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Lục Duệ vỗ vỗ đầu của nàng, dùng ánh mắt cưng chìêu nói rằng: "Em nghĩ nhiều thứ quá, em không cần lo lắng nhiều như vậy, bọn chúng đều là bằng hữu của anh, sẽ không nói lung tung.
Em tốt nhất nên lo lắng chuyện lỡ như cha của em biết chuyện này thì sẽ có kết quả thế nào?"
Đúng như dự đoán, sau khi Uông Tuyết Đình khi nghe đến Lục Duệ nói ra, nhất thời sắc mặt cô trở nên hết sức khó coi, cả người đều có vẻ hơi nhũn ra, chỉ dám thì thầm nói: "Đúng vậy, vạn nhất Uông đồng chí biết được, vậy thì em sẽ rất thảm!" Nói xong, tiểu nha đầu ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Lục Duệ khẩn cầu nói: " anh sẽ không để cho Uông đồng chí biết được chuyện này, đúng không?"
Lục Duệ cười khổ một cái, nói đến chuyện này, hắn thật sự không biết làm sao để đối mặt với Uông Quốc Phú, dù sao người tôi là đồng sự của cậu, thậm chí còn ủng hộ cậu như vậy, kết quả cậu đem nữ nhi bảo bối người tôi thu vào tôiy, còn thể thống gì nữa chứ? Hắn thậm chí có thể tưởng tượng, vạn nhất Uông Quốc Phú biết được việc này, không chừng sẽ lấy đao liều mạng cùng mình mất.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau,