"Tiểu Điền?"
Một giọng nói nữ nhân kinh ngạc vang lên bên tai Điền Quốc Cường.
Điền Quốc Cường ngẩng đầu nhìn, vội vàng đứng lên, cung kính chào: "Huyện trưởng Tả, chào cô."
Người tới là phó huyện trưởng thường vụ chủ quản văn giáo vệ sinh Tả Mai, Tả Mai là cán bộ nữ tính số ít trong huyện chính phủ, tính tình luôn luôn hòa ái dễ gần, bởi vì trong lòng mọi người đều rõ trong lòng mọi người đều rõ, một đại tiểu thư xuất thân tỉnh thành ở huyện Cẩm Phú biến thành gái lỡ thì hơn ba mươi tuổi, đối với một lãnh đạo như vậy, Điền Quốc Cường rất bội phục.
Tả Mai tất nhiên cũng biết chuyện của Điền Quốc Cường, nhìn thấy người thanh niên này được Lục Duệ trọng dụng, mỉm cười nói: "Tiểu Điền à, huyện trưởng Lục có rảnh không?"
Lúc này Lục Duệ đã ở bên trong nghe thấy giọng nói của Tả Mai, lớn tiếng nói: "Là đồng chí Tả Mai à? Mời vào!"
Tả Mai nghe vậy liền đi vào trong, Điền Quốc Cường vội vàng đi trước dẫn đường, pha một cốc trà Lục Duệ từ kinh thành mang đến, Điền Quốc Cường lui ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, hắn không hề đóng kín mà chỉ đóng hờ.
Cái này gọi là học vấn, nếu như người đến là một vị lãnh đạo nam, tất nhiên là phải đóng cửa.
Nhưng dù sao bên trong cũng là hai vị lãnh đạo một nam một nữ, cái này có chút vấn đề tình ngay lý gian, Điền Quốc Cường làm thư ký, phải cân nhắc những chi tiết nhỏ này cho Lục Duệ.
"Huyện trưởng Lục trà này không tồi!" Tả Mai thử một ngụm trà mà Lục Duệ bảo Điền Quốc Cường pha, nhíu mày, kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Duệ.
Lục Duệ cười ha ha nói: "Không phải là thứ quý hiếm gì đâu, là một bằng hữu ở kinh thành tặng cho tôi, huyện trưởng Tả nếu thích tôi lát nữa mang về một ít."
Tả Mai khẽ cười nói: "Tôi không cần, trà này, của tôi miệng của tôi khẳng định không phẩm ra được hương vị, nếu là lão gia tử trong nhà phẩm thì còn được, có điều trà này của ngài tôi nếu cầm về thì lão nhân gia khẳng định sẽ mắng tôi là nhận hối lộ."
"Ha ha..." Lục Duệ và Tả Mai hai người đều bật cười.
Cười xong, khoảng cách giữa hai người cũng rút ngắn lại không ít, Lục Duệ chậm rãi nói: "Huyện trưởng Tả tới có việc gì?"
Tả Mai gật đầu, nghiêm túc nói: "Huyện trưởng Lục, ngài thực sự muốn sửa trường học à?"
Lục Duệ sửng sốt, nói: "Đương nhiên rồi, huyện trưởng Tả, nói một câu không nên nói nhé, cô là phó huyện trưởng chủ quản văn giáo, thật có chút thất trách đó, tình trạng giáo dục trong huyện không ngờ tới loại tình trạng này, vì sao không phản ánh với bên trên."
Cười khổ lắc đầu, Tả Mai nói: "Huyện trưởng, ngài cho rằng tôi thực sự không đi tìm lãnh đạo phản ánh sao?"
Thấy Lục Duệ có thần sắc khó hiểu, Tả Mai chậm rãi nói: "Bên Cục tài chính, giáo dục giáo dục hàng năm đều bị bọn họ giữ lại, không có bí thư Dương ký tên thì bên cục tài chính một xu cũng không đưa ra, ngay cả tiền lương của giáo sư toàn huyện cũng vẫn là tôi mấy lần tìm bí thư Dương đòi mới được."
Nói tới đây, Tả Mai thở dài: "Huyện trưởng Lục.
Tôi biết tôi không xứng chức, nhưng, nếu như đổi thành người khác tới làm phó huyện trưởng này, chỉ sợ so với tôi còn kém hơn, chắc ngay cả tiền lương cũng chẳng nhận được."
Lục Duệ lập tức ngẩn ra, hắn vạn lần không ngờ tình huống của huyện Cẩm Phú lại tới mức này, ngay cả tiền phát cho giáo dục cũng thành công cụ trong tay người nào đó, nghe thấy lời nói vừa rồi của Tả Mai, Lục Duệ kinh ngạc nói: "Ý của huyện trưởng Tả là?"
Tả Mai cười khổ: "Cha tôi, là phó thính trưởng thường vụ thính tài chính tỉnh Tả Chính, cho nên, nể mặt ông ta, Dương Sơn còn ít nhiều để Triệu Vân Lương lấy ra ít tiền, nếu không, bằng vào mặt mũi của tên Lao Động đó thì cho rằng cho rằng Triệu Vân Lương sẽ bỏ tiền ra ư?"
Lục Duệ lâm vào trong trầm tư, không ngờ sau lưng Tả Mai này còn có bối cảnh không nhỏ, chẳng trách có thể làm được tới phó huyện trưởng phó huyện trưởng.
Có điều hắn càng thêm kỳ quái là, một nữ nhân như vậy sao lại cam tâm sống tám năm ở huyện Cẩm Phú này?
Trong đầu linh quang chợt lóe, Lục Duệ nghĩ đến vẻ mặt của Tả Mai khi nhắc tới Lao Động, chẳng phải là vẻ mặt giận dỗi của tình lữ à?
NHìn Tả Mai với ánh mắt thăm dò, Lục Duệ mỉm cười: "Cô lớn hơn tôi, tôi phải gọi cô một tiếng chị, vậy vị đó của chị là?"
Trừng mắt lườm trừng mắt lườm Lục Duệ một cái: "Tò mò thì cứ nói thẳng ra, toàn huyện ai chẳng biết.
Tôi chính là thích cái tên ngu ngốc Lao Động kia, tôi từ tỉnh thành đuổi tới, đã đợi hắn tám năm rồi."
Nói xong cô ta nhìn Lục Duệ nói: "nếu không, anh cho rằng với quan hệ của ông già tôi, sao có thể để tôi ở đây từng ấy năm."
Lục Duệ có chút xấu hổ cười cười, loại cảm giác trực tiếp bị người ta vạch trần lòng hiếu kỳ này có chút không tự nhiên lắm, cười khan vài tiếng, hắn nói sang chuyện khác: "ý của chị Tả là tài chính trong huyện do phó bí thư Dương định đoạt?"
Tả Mai gật đầu: "Nếu như những gì anh nói với Lao Động là, muốn dựng trường học trong huyện, nhất định phải nhất định phải qua được cửa của phó bí thư Dương."
Tiễn Tả Mai, Lục Duệ ngồi một mình trong văn phòng, lâm vào trầm tư.
Chỉ chốc lát sau, Điền Quốc Cường xách ấm nước đi vào, nhìn thấy Lục Duệ đang xuất thần, hắn không nói gì, dè dặt đổ nước trong chén trà đi, khi đang muốn ra ngoài thì Lục Duệ mỉm cười nói: "Quốc Cường à, ngồi xuống nói chuyện với tôi đi."
Điền Quốc Cường sửng sốt, đặt ấm nước xuống, xoay người khóa cửa văn phòng bên kia rồi mới quay về văn phòng của Lục Duệ.
Lục Duệ chỉ chỉ vào sô pha, nói với Điền Quốc Cường: "Ngồi đi, không cần khẩn trương, chúng ta chỉ là nói chuyện tùy tiện thôi."
Điền Quốc Cường gật đầu, ngồi trên sô pha cung kính nói: "Huyện trưởng, ngài có việc muốn phân phó tôi chứ."
Lục Duệ cười nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ nói chuyện phiếm vài câu."
Nói xong hắn nhìn về phía Điền Quốc Cường nói: "Chuyện của huyện trưởng Tả và cục trưởng Lao anh có biết không?"
Điền Quốc Cường ngẩn người, lập