Trên đường tới nhà máy in, Lục Duệ tìm hiểu một chút tình huống đại khái của nhà máy in, vốn nhà máy in này không phải cục tài chính dựng lên, là thuộc cục giáo dục, kết quả không biết vì sao, bị cục tài chính biến thành nằm dưới danh nghĩa của mình, sau đó nhận thầu cho cá nhân.
" Cục trưởng Vương, cục trưởng Triệu của các anh đâu?" Lục Duệ chau mày, khi đi vào nhà máy in thì hỏi phó cục trưởng của cục tài chính Vương Trung Toàn.
Vương Trung Toàn lau mồ hôi đã ứa ra, thấp giọng đáp, Huyện trưởng Lục cục trưởng Triệu tới thị lý họp rồi."
Lục Duệ hừ một tiếng, không để ý đến hắn, gật gật đầu với phó cục trưởng cục công an Trình Đức Trụ, lập tức đi vào trong nhà máy in.
Vừa mới tiến vào trong nhà máy in, Lục Duệ nói với mấy người cầm đầu trong quần chúng: "Mấy vị chú bác, chúng ta nếu là muốn giải quyết vấn đề, không cần thiết nhiều người như vậy vây ở đây chứ? Tôi thấy, các anh chọn ra mấy vị đại biểu, chúng ta tới phòng họp bàn, thế nào?"
Mấy người lớn tuổi nhìn nhìn nhau, sau khi to nhỏ một hồi thì gật gật đầu nói: "Anh là, huyện trưởng anh đã nói như vậy, thì chúng tôi nghe lời anh."
Một đám người tới phòng họp, vừa đi được một nửa thì mấy nam nhân bụng phệ chạy tới, Lục Duệ chau mày, hỏi Chiêm Quyền bên cạnh: "Những người này là ai?"
Chiêm Quyền nhìn thoáng qua thì nói khẽ: "Tên béo cầm đầu là Triệu Vân Đào quản đốc nhà máy in, mấy tên đi sau đều là lãnh đạo trong nhà máy."
Sắc mặt có chút khó coi, Lục Duệ vừa rồi có nghe nói, nhà máy này thành như vậy, mấy người trước mặt không thể trốn tránh được trách nhiệm.
Nhìn thấy sắc mặt Lục Duệ không tốt, Chiêm Quyền ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Quản đốc Triệu Vân Đào là em họ của cục trưởng Triệu của cục tài chính."
Chiêm Quyền hiện tại đã ngồi vững trên vị trí chủ nhiệm văn phòng chính phủ huyện, hắn biết rõ lợi ích của mình gắn chặt với Lục Duệ, cho nên đối với chuyện Lục Duệ yêu cầu luôn luôn nghiêm khắc làm theo, mà lúc này nhắc nhở Lục Duệ, cũng là đang nói với Lục Duệ, bối cảnh của nhà máy in này không đơn giản.
Lục Duệ gật gật đầu, cũng không để ý tới đám người Triệu Vân Đào, dưới sự dẫn đường của mấy công nhân nhà máy in, trực tiếp đi vào phòng họp.
Chỉ chốc lát sau là tới phòng họp,các công nhân và lãnh đạo của nhà máy đều ngồi hai bên Lục Duệ, Lục Duệ nhìn thoáng qua Triệu Vân Đào muốn nói lại thôi, nhưng không nói gì.
Phòng họp cũng không lớn, lúc này nhiều người như vậy chen chúc thì lộ ra vẻ chật trội, Lục Duệ mỉm cười, hòa ái nói với mấy đại biểu công nhân: "Tôi là vừa tới huyện Cẩm Phú thượng nhiệm, rất nhiều tình huống chưa rõ lắm, có điều nếu mọi người cảm thấy có khó khăn, vậy làm huyện trưởng tôi liền có nghĩa vụ giải quyết khó khăn cho quần chúng.
Hiện tại, xin mời một đồng chí quen thuộc với tình huống giới thiệu cho tôi một chút, xem nhà máy in này rốt cuộc có khó khăn gì?"
Một lão nhân khoảng hơn sáu mươi đứng lên nói: "Để tôi nói đi, nếu có chỗ nào không đúng thì người khác bổ sung sau."
Lục Duệ nhìn lão nhân tóc hoa râm này, cười nói: "Ông tên gì nhỉ?"
Lão nhân gân cổ, trừng mắt nói với Lục Duệ: "Tôi tên là Phạm Thân Quân, là công nhân viên chức của nhà máy in, thế nào?"
Cười khổ một chút, Lục Duệ lắc đầu nói: "Mọi người đừng nói nhiều, tôi cũng là người của Mộc Dương chúng ta, hơn nữa cũng xuất thân nông thôn, chỉ là nhìn thấy ông, nhớ tới ông bà trong nhà thôi."
Phạm Thân Quân nghe thấy Lục Duệ nói như vậy, hơn nữa với thái độ vừa rồi của mình mà vị huyện trưởng trẻ tuổi này vẫn không tức giận, khiến tình tự của ông ta cũng bình tĩnh hơn, chậm rãi giới thiệu tình huống của nhà máy in với Lục Duệ.
Nghe thấy giới thiệu của Phạm Thân Quân, Lục Duệ mới hiểu tình huống của nhà máy in này, vốn là xí nghiệp trực thuộc của cục giáo dục huyện, hiệu quả và lợi ích của nhà máy in hàng năm vẫn không tồi, trường học của toàn huyện và các loại thu nhập từ in ấn cũng có thể duy trì một đoạn thời gian, nhưng theo huyện lý cắt giảm học sinh của trường học, tiểu học, trung học của toàn huyện cộng lại cũng tới một hai trăm học sinh, phổ thông càng không làm nổi, sinh ý của nhà máy in cũng càng ngày càng kém, về sau, cục tài chính huyện lại thu nhà máy in về danh nghĩa của mình, nói là làm cái gì nhận thầu, nhưng sau khi nhận thầu thì căn bản không mang đến thay đổi gì cho công nhân viên chức, nhà xưởng trong nhà máy cho người khác thuê, máy móc cũng bị bán, vốn nguyên tưởng rằng cuộc sống của mọi người được cải thiện, nhưng, những thu nhập này căn bản không chia cho họ, rất nhiều gia đình hiện tại ngay cả tiền cho con ra ngoài học cũng phải đi vay.
Người khác cũng giới thiệu một số tình huống khác với Lục Duệ, hiện tại nhà máy in căn bản không có việc gì, , đã hoàn toàn ngừng sản xuất, chỉ có điều bởi vì địa điểm của nhà máy tốt, xem như là mảnh đất vàng của huyện Cẩm Phú.
Nếu như người thuê nhà xưởng đổi thành cửa hàng để buôn bán, vốn cho rằng có thể co công nhân nhà máy mượn kiếm tiền sống, nhưng hiện tại những cửa hàng này cũng đã bị bán cho người khác.
Nghe thấy mấy tình huống này, Lục Duệ hơi nhíu mày, nhìn đại biểu công nhân rồi nói: "Nếu biết những cửa hiệu này có thể kiếm tiền, công nhân các anh vì sao không nhận thầu?"
Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Triệu Vân Đào, trầm giọng nói: "Trong nhà máy Các anh đã có điều kiện như vậy, vì sao không lấy tiền ra phát lương cho công nhân."
Triệu Vân Đào phỏng chừng cũng nhìn ra Lục Duệ trong lòng đang bất mãn, ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu: "Huyện trưởng Lục, tình huống bên trong ngài không biết, tôi chờ lát nưa sẽ báo cao cho ngài."
Trong lòng khẽ động, Lục Duệ liền đoán ra trong đay có gì mờ ám, có điều trên mặt lại bất động thanh sắc gật gật đầu.
Có điều đại biểu của công nhân lại không cứ vậy buông tha cho đám người Lục Duệ, một nam nhân trung niên nói: "Có thể có tình huống gì chứ, , đều là bị đám người các anh chiếm lấy, Triệu Vân Đào anh dựa vào gì mà có xe đẹp lái, không phải tham ô tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi ư?"
Lái xe đẹp,