" Tôi ở đây đại biểu cho quần chúng huyện Cẩm Phú cảm tạ sự giúp đỡ của mọi người.
" Lục Duệ cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch rồi nói với đám người Cao Nghĩa.
Một đám người cùng nâng chén, mặt mày tươi cười, không khí nhìn qua thì rất hữu hảo.
"Cha, cha vì sao đáp ứng giúp Lục Duệ xoay sở ba trăm vạn đó!"
Tả Cương nhìn Cao Nghĩa, có chút khó hiểu hỏi, hai người đang ngồi xe về nhà của Cao Nghĩa.
Cao Nghĩa trên mặt lộ ra nụ cười khó hiểu, hôm nay sự xuất hiện của Trần Dương tất nhiên là đại biểu cho sự coi trọng của Hàn Định Bang đối với Lục Duệ, bức tranh chữ đó rấ có ý vị không tầm thường, nhưng bằng vào điểm này mà phải bỏ ra ba trăm vạn thì cũng quá khoa trương rồi.
"cậu có nghĩ tới không, Lục Duệ vốn tới tỉnh thành để chạy hạng mục, hai con đường quốc lộ đó trong mắt hắn thì rốt cuộc quan trọng cỡ nào, tin rằng Tả Mai chắc đã nói với cậu, nhưng vừa rồi cậu có chú ý tới không, sau khi tôi nói chuyện tỉnh lý muốn xây đường, vẻ mặt của Lục Duệ không hề có biến hóa, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là hắn đã sớm biết tin tức này.
Mấu chốt nhất là, trước ngày hôm qua, hắn vẫn chạy khắp nơi xin người khác xây đường, nhưng chỉ qua một buổi tối, không những không bối rối, ngược lại còn có bộ dạng như Lã Vọng buông cần, vì sao?"
Cao Nghĩa có ý nhắc nhở con rể của mình, theo y, năng lực và thủ đoạn Tả Cương đều có, trừ có đôi lúc làm việc không đủ cẩn thận, nhưng là nhân tài có thể đào tạo.
Tả Cương nghe thấy lời nói của nhạc phụ thì cúi đầu trầm tư.
Đúng như những gì mà Cao Nghĩa nói, biểu hiện của Lục Duệ hôm nay thực sự có chút kỳ quái, vốn hắn rất sốt ruột với chuyện xây đường, Tả Mai khi gọi điện thoại cho mình cũng nói, hy vọng Tả Cương có biện pháp giúp đỡ Lục Duệ nghĩ biện pháp, nhưng vừa rồi khi Lục Duệ ngeh thấy tỉnh lý tạm thời chịu không thể điều động tài chính giúp hắn xây đường, căn bản một chút vẻ mặt khổ sở cũng không có, hoặc là nói, Lục Duệ hiện tại hình như không thèm để ý tới quốc lộ Mộc Dương tới huyện Cẩm Phú có xây được hay không, mà để ý tới chuyện xây đường trong nội bộ huyện hơn.
là điều gì khiến hắn vững tâm như vậy?
Đáp án rất rõ ràng, là vị đứng đầu tỉnh ủy kia.
"Cha, ý của cha là, Lục Duệ này đã biết tin tức từ chỗ bí thư Hàn?" Tả Cương nhỏ giọng hỏi.
Cao Nghĩa cười hắc hắc, gật đầu nói: "Chỉ sợ không chỉ là như vậy, chắc bí thư Hàn quyết định quyết định phương án ây dựng đường cao tốc rồi.
" Nhìn sao ngoài cửa sổ xe, Cao Nghĩa thản nhiên nói: "Tôi hiện tại giúp Lục Duệ cũng là đang giúp mình, cậu tin không? Không bao lâu nữa Trần Dương sẽ gọi điện thoại cho tôi.
"
Tả Cương sửng sốt, lại có chút không hiểu lời nói của nhạc phụ.
Cao Nghĩa mỉm cười, loại chuyện này không cần phải nói quá rõ ràng, rất nhiều lúc chỉ có thể hiểu ý, chứ không thể truyền lời.
"Chú Âu à? tôi có tình huống quan trọng muốn báo cáo với chú.
"
Lục Duệ bấm số điện thoại của Âu Văn Hải, cười ha ha nói.
Âu Văn Hải đã sắp nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của Lục Duệ thì không khỏi cười nói: "Sao?có tin tức tốt hả gì à?"
Lục Duệ nhẹ nhàng gật đầu nói: "Một tin tức không tồi.
"
Nói xong, hắn nói với Âu Văn Hải tin tức mình có được từ chỗ Hàn Định Bang, cuối cùng Lục Duệ cười nói: "Tôi cảm thấy, chuyện này tôi phải báo cáo với chú trước.
"
Âu Văn Hải vừa nghe thấy câu này thì trong lòng lập tức kinh hãi, tuy rằng không biết Hàn Định Bang vì sao muốn tặng cho Lục Duệ một phần lễ vật lớn như vậy, có điều lúc này trong lòng gã cũng rất kích động, phải biết rằng hiện tại tỉnh lý và thị lý vẫn đang tiếp tục tranh luận về con đường này, mọi người đều nhìn ra con đường này là thông qua đâu, khẳng định có thể mang đến cho địa phương đường đó một cơ hội phát triển, cho nên đều đang cố gắng tranh thủ, thành phố Mộc Dương cũng vậy, phó bí thư phó bí thư Đặng Tiền Tiến đã ở tỉnh lý mấy ngày, cũng là để hỏi thăm tin tức về chuyện này.
Nhưng Âu Văn Hải ngàn vạn lần không ngờ là Lục Duệ đã tranh thủ được.
Đúng như Lục Duệ nói, khi tỉnh lý khắp nơi tranh chấp chưa xong, ý kiến của bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang rất quan trọng, một khi Hàn Định Bang gật đầu, con đường này cuối cùng xây qua đâu sẽ được xác định, có thể nói, nếu như lời nói của Lục Duệ là chính xác, toàn bộ thành phố Mộc Dương đều thiếu huyện Cẩm Phú một nhân tình lớn, nhất là Lục Duệ.
"Lục Duệ a, chuyện này, cậu có thể xác định chứ?" Âu Văn Hải nghĩ một lát vẫn thận trọng hỏi lại Lục Duệ.
Lục Duệ đáp: "Chính miệng Bí thư Hàn đáp ứng, Nhược Lam cũng ở đó, chắc không có vấn đề gì đâu.
"
Âu Văn Hải nghe đến đây thì cuối cùng cũng không nhịn được bật cười ha ha: "Tốt! Tốt! Tốt! Ha ha ha ha.
Lục Duệ à, cậu đã lập một công lớn cho thành phố Mộc Dương!"
Gã sao có thể không biết một con đường cao tốc nếu như có thể nối liền thành phố Mộc Dương và thành phốY Lâm, sẽ có ưu việt lớn cỡ nào, nghĩ tới con đường này một khi xây xong sẽ mang đến ưu việt cho Mộc Dương, Âu Văn Hải không nhịn được bật cười ha ha.
"Lục Duệ à, tin tức này còn có ai biết không?" Âu Văn Hải nghĩ một lát rồi chậm rãi mở miệng hỏi.
Lục Duệ mỉm cười: "Trừ chú ra thì bên Mộc Dương chắc không ai biết cả.
"
Âu Văn Hải gật đầu: "Thế này đi, chuyện tỉnh thành cậu không nên gấp gáp, tôi hiện tại đi tìm bí thư ngụy báo cáo, lát nữa chúng tôi sẽ cùng lên tỉnh thành, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.
"
Lục Duệ ngạc nhiên, giờ đã sắp mười rưỡi tối rồi mà Âu Văn Hải còn muốn tìm Ngụy Hoa Dương báo cáo?
Ho khan một tiếng, Lục Duệ nói: "Thị trưởng Âu, không cần gấp vậy chứ? Giờ sắp nửa đêm rồi.
"
Không