Khách sạn Tân châu, thính giao thông giao thông tỉnh Cao Nghĩa, phó thính trưởng thường vụ thính tài chính tỉnh Tả Thiên Nhai, thính trưởng thính tài chính tỉnh Hà Thuận Chương tề tụ một chỗ, đương nhiên, Lục Duệ và Tả Cương hai người ngồi ở ghế cuối.
Thính trưởng Thính tài chính Hà Thuận Chương đừng nhìn là một cán bộ cấp thính, nhưng ở tỉnh thành so với cán bộ cấp phó tỉnh nào đó thì còn lợi hại hơn, người toàn tỉnh cũng phải dựa vào thính tài chính mà sống, đừng nói là là cán bộ cấp huyện bình thường, cho dù là cán bộ cấp tỉnh nào ở trước mặt y cũng không thể không cẩn thận nói cười, vốn nghe nói Lục Duệ chỉ là một huyện trưởng nho nhỏ, y còn không định tới, không ngờ người đi cùng còn có thính trưởng thính giao thông tỉnh Cao Nghĩa và phó thủ Tả Thiên Nhai của mình, y lúc này mới chạy tới.
Chỉ có điều Hà Thuận Chương bất ngờ là, thư ký Trần Dương của bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang không ngờ cũng xuất hiện trên tiệc rượu, lúc này mới khiến y thay đổi sắc mặt.
Trần Dương là ai? Đừng nhìn hắn chỉ vừa len chính ban, treo danh phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, lại khác với những thư ký bình thường.
Đó là thư ký số một của tỉnh ủy, cán bộ cấp ban bình thường há có thể so sánh được, thường ngày người muốn mời hắn ăn cơm có khi phải đặt lịch trước một tháng, Trần Dương có thể xuất hiện trên bữa ăn này, không thể không khiến trong đầu Hà Thuận Chương vẽ ra một dấu chấm hỏi, cũng sinh ra hoài nghi đối với thân phận của Lục Duệ.
" Hà thính, hôm nay ngài có thể từ trăm công ngàn việc đến đây, tại hạ rất vinh hạnh." Lục Duệ đám rót đầy chén rượu cho Hà Thuận Chương rồi mỉm cười nói.
Hà Thuận Chương cười khẽ, vươn tay cầm chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ rồi mỉm cười nói với Lục Duệ: "Tiểu lão đệ khách khí rồi, không biết cậu và trưởng phòng Trần là."
Cười ha ha: "Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, đừng để ý, đừng để ý." Tuy là nói như vậy, nhưng mặt lại không ngừng liếc Lục Duệ và Trần Dương, đã để lộ ra sự nghi hoặc trong lòng y, theo y, nghĩ sao cũng không ra huyện trưởng chưa tới ba mươi tuổi này có liên quan gì tới thư ký tỉnh ủy thứ nhất Trần Dương.
Trần Dương cười thản nhiên, biết đã tới lúc mình ra mặt, gật đầu, Trần Dương nói với Hà Thuận Chương: "Khách khí khách khí rồi, nhạc phụ của huyện trưởng Lục là lãnh đạo của lãnh đạo của tôi."
"hả, ha ha! Lãnh đạo cũ của Lãnh đạo?"
Hà Thuận Chương vốn chỉ thuận miệng đáp ứng, lãnh đạo cũ của lãnh đạo thôi mà, có gì đặc biệt đâu, nhưng y lập tức có phản ứng, lãnh đạo của Trần Dương là ai? Đó là bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang, lãnh đạo của Hàn Định Bang? Cũng chính là thượng cấp của bí thư tỉnh ủy, trời ạ! Trên cả cán bộ cấp Chính bộ, vậy cấp phó quốc...!thậm chí là Chính quốc?
Tay đang cầm rượu run run, ánh mắt Hà Thuận Chương hướng về phía Lục Duệ, giống như muốn nhìn thấu người thanh niên này trước mặt này.
Trần Dương Ở bên cạnh cười khẽ, nói ra tin tức mình có được từ Hàn Định Bang: "Nhạc phụ của Lục huyện là bí thư Lâm của Trung kỉ ủy."
Người có tên, cây có bóng.
Danh hào của Lâm Phụng Thiên trong lòng những cán bộ cấp thính ở cơ sở này chẳng khác gì thần cao cao tại thượng, trong đầu Hà Thuận Chương trong nháy mắt liền nghĩ tới bí thư Trung kỉ ủy tân nhiệm Lâm Phụng Thiên, trong lòng rung động tới tột đỉnh, không biết tên con rể Lục Duệ và cả con gái đã sớm bị Lâm Phụng Thiên đuổi ra khỏi cửa, lúc này trong lòng hiện lên một suy nghĩ, chẳng trách Hàn Định Bang phái thư ký của mình tới đây, thì ra là vì nguyên nhân này.
Vừa nghĩ đến đây, tâm tình muốn kết giao với Lục Duệ của Hà Thuận Chương trở lên cấp bách.
"Ha ha, hôm nay có thể ở đây nhìn thấy huyện trưởng Lục, thật sự là một chuyện đáng mừng, nào, tôi xin kính trước.
Chúng ta cạn chén này." Lập tức, Hà Thuận Chương vốn đang mang thái độ vô cùng kiêu căng trở nên cực kỳ khiêm tốn, vẻ ngạo mạn tràn ngập trong ánh mắt cũng thu liễm bớt, ở trong lòng y đã xếp Lục Duệ vào loại không thể đắc tội, phải nịnh bợ, dù sao đường đường là con rể của cự đầu, một thính trưởng thính tài chính như y có thể đắc tội.
Không biết, Hàn Định Bang cũng chỉ là giúp Lục Duệ một việc nào, xé da hổ làm cờ thôi, phải biết rằng, thính trưởng thính tài chính Hà Thuận Chương cũng không phải là người của Hàn Định Bang, mà là tâm phúc của tỉnh trưởng Nông Long Hải.
Nếu như không treo cờ của Lâm Phụng Thiên, không chừng người này sẽ làm khó dễ trong chuyện phát tài chính cho Lục Duệ.
Có tấm mộc con rể của bí thư Trung kỉ ủy, cho dù là Nông Long Hải muốn dở trò thì cũng phải suy nghĩ xem mình có nên đắc tội với Lâm Phụng Thiên hay không.
Hai người uống cạn chén rượu, không khí trên bàn rượu cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Mỉm cười, Hà Thuận Chương nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng Lục tìm tôi có việc à!" Y đây là biết rồi còn giả vờ, tìm thính trưởng thính tài chính làm việc, mười phần có chín đều là vì tiền, lại kéo Cao Nghĩa của thính giao thông đi cùng, xem ra Lục Duệ là vì chuyện xây đường.
Lục Duệ cười ha ha: "Không giấu gì thính trưởng Hà, tôi đến tìm ngài quả thực là có việc muốn nhờ."
Khoát tay, Hà Thuận Chương nói: " cậu cũng đừng gọi thính trưởng Hà, tôi chỉ già hơn cậu vào tuổi, thôi gọi cậu một tiếng lão đệ, cậu cứ gọi tôi là lão ca, chúng ta như vậy khách khí như vậy nữa, có chuyện gì thì cứ nói, có chỗ nào có thể giúp, khẳng định khẳng định sẽ không đứng nhìn."
Vốn Hà Thuận Chương trước khi đến vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện giúp đỡ, hiện tại sau khi biết quan hệ của Lục Duệ và Lâm Phụng Thiên, y cũng có ý muốn giúp.
Chuyện này chuyện này là Hàn Định Bang ủng hộ, nhưng không chừng liền có cả bóng dáng của bí thư Lâm, mình thôi thì đừng đắc tội với vị huyện trưởng Lục thần bí này.
Lục Duệ nghe thấy Hà Thuận Chương nói như