" Đồng chí Mẫn cường, ý của anh là?" Giống như không thể tin được, bộ trưởng bộ vũ trang huyện ủy Trần Hiểu Vũ ngồi bên cạnh Điền Mẫn Cường theo bản năng hỏi.
Bộ trưởng mặt trận thống nhất Tân nhiệm Điền Mẫn Cường sắc mặt rất bình tĩnh, chậm rãi nói: "Tôi đồng ý với ý kiến của huyện trưởng Lục, đồng chí Trịnh Hoa là nhân tuyển thích hợp nhất cho vị trí cục trưởng cục tài chính.
"
Tốc độ nói chuyện của Điền Mẫn Cường không nhanh, có thể nói là gằn từng tiếng nói ra ý kiến của mình, mà cánh tay phải hắn giơ lên giống như một thanh lợi kiếm đâm vào trong lòng bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa, bên tai toàn là giọng nói không nhưng đặc biệt rõ ràng của Điền Mẫn Cường.
Trong nháy mắt này, trong đầu mọi người đều hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ trời của huyện Cẩm Phú này sẽ thay đổi sao?
Tuy rằng không rõ Điền Mẫn Cường vì sao bỗng nhiên lựa chọn ủng hộ Lục Duệ, nhưng bọn họ lại từ qua nét mặt của Lục Duệ nhìn thấy sự kinh hãi giống như mình, nói cách khác, Lục Duệ không biết tình huống như vậy sẽ xuất hiện?
Vị bộ trưởng Điền Mẫn Cường này thật sự là không có cảm giác tồn tại, đối với mọi người mà nói, hắn tham gia mấy cuộc họp thường ủy, phần lớn đều là giơ tay, đối với chuyện giữa Lục Duệ và Lý Minh Hoa, hoàn toàn mang thái độ không đếm xỉa đến.
Quan trọng nhất là, mọi người đều rất rõ ràng, thân phận của người này rất thần bí, vốn là phó bộ trưởng mặt trận thống nhất huyện bên cạnh, lần này điều đến huyện Cẩm Phú, giống như cũng không có bối cảnh đặc biệt gì, mà giữa hắn và Lục Duệ tựa hồ cũng không cùng xuất hiện.
Nhưng hiện tại Điền Mẫn Cường bỗng nhiên nói ra những lời này, lại lập tức đẩy bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa vào tuyệt cảnh.
Hưng phấn, chờ mong, kích động.
những loại cảm giác đang quanh quẩn trong lòng Lý Minh Hoa này khi Điền Mẫn Cường nói ra câu nói đó thì lập tức rơi xuống vực sâu, Lý Minh Hoa cảm thấy mình giống như vào mùa hè nắng nóng đang đi bộ trên đường thì bị người ta dội cho một gáo nước lạnh, cả người lạnh toát, trong mắt chỉ còn lại cánh tay phải đang giơ lên cao của Điền Mẫn Cường.
Con người ta luôn là như vậy, khi mình nắm giữ ưu thế, hy vọng có thể giành được một hồi thắng lợi nhẹ nhàng vui vẻ, mà trong nháy mắt mang theo kỳ vọng như vậy, lại bỗng nhiên phát hiện mình biến thành phía thua trận, loại chênh lệch giữa lý tưởng và thực tế này lập tức đánh trúng phần mềm của Lý Minh Hoa, hắn hiện tại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, thậm chí trước mặt còn xuất hiện ảo giác, không ngừng có ảnh người chớp động trước mắt, nếu như không phải tính kỷ luật nhiều năm đã giúp hắn không phát ra tiếng hét sợ hãi thì hắn nhất định sẽ chỉ vào mũi Điền Mẫn Cường mà hỏi: "Anh rốt cuộc là vì sao? Vì sao?"
Ngay khi Lý Minh Hoa đang thất thần thì Lục Duệ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Điền Mẫn Cường, nhẹ nhàng giơ tay mình lên.
" Tôi đồng ý để đồng chí Trịnh Hoa tiếp tục đảm nhiệm chức cục trưởng cục tài chính.
"
Hắn vừa tỏ thái độ như vậy, phó bí thư huyện ủy Lao Mô cũng giơ tay mình lên: "Tôi cũng đồng ý.
"
Phó huyện trưởng Thường vụ Tả Mai, phó huyện trưởng Tiền Vận Tài, bộ trưởng bộ vũ trang Trần Hiểu Vũ, bí thư đảng uỷ trấn Cẩm Phú Vương Khải Tân cũng đều giơ tay mình lên.
Bảy đối sáu.
Giống như một tiếng kinh lôi thể hồ quán đính, nhìn bảy bàn tay giơ cao trước mặt, Lý Minh Hoa bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, nhìn thoáng qua Lục Duệ, lộ ra nụ cười đầy chua sót: "Đã có bảy phiếu, dựa theo nguyên tắc của tổ chức, đề nghị vượt quá bán tức thành ý kiến của đa số.
Như vậy, thông qua đề nghị của huyện trưởng Lục, đồng chí Trịnh Hoa chính thức đảm nhiệm chức cục tài chính huyện huyện Cẩm Phú, cũng đệ trình thị ủy thị chính phủ phê chuẩn.
"
Lý Minh Hoa lúc này giống như bị người ta cắt một miếng thịt, vẻ mặt tuy rằng thoạt nhìn thì không có gì đáng ngại, nhưng nếu có người hiểu hắn thì có thể nhìn ra được, hắn hiện tại đã tức giận lắm rồi, từng đạo hàn quang thỉnh thoảng hiện lên trong mắt cho thấy vị bí thư huyện ủy này rốt cuộc phẫn nộ tới thế nào.
Các cán bộ hệ Lý Minh Hoa lúc này cũng có chút mờ mịt, vốn đã chiếm ưu thế lớn, vì sao bỗng nhiên có thay đổi bất ngờ? Nhất là bộ trưởng mặt trận thống nhất Điền Mẫn Cường bỗng nhiên tỏ thái độ, càng khiến cho người ta không thể hiểu nổi.
Ngay cả bí thư Ủy ban chính pháp Bảo Đức Trung cũng không nén được tò mò mà nhìn Điền Mẫn Cường mấy cái, lấy làm lạ vì sao người này cự tuyệt lời mời của mình, mà vào lúc này lại ngang nhiên tỏ thái độ ủng hộ Lục Duệ? Mà Điền Mẫn Cường hiện tại cũng là bộ dạng thản nhiên tự đắc, sau khi giơ tay thì dứt khoát cúi đầu không biết ghi gì vào sổ.
Lục Duệ hiện tại sang lưng cũng đầm đìa mồ hôi lạnh, hắn thậm chí còn có chút sợ hãi, vừa rồi nhìn biểu hiện của Lý Minh Hoa, Lục Duệ thậm chí cho rằng đại thế đã mất, nhất là khóe miệng Lý Minh Hoa treo nụ cười giống như đang cười nhạo mình, càng khiến Lục Duệ cả người rét run, giống như đối mặt với tận thế.
Nhưng, Lục Duệ ngàn vạn lần không ngờ, Điền Mẫn Cường trước giờ không có giao tiếp gì, thậm chí đối với cành oliu mình chủ động vươn ra cũng phớt lờ vào lúc này lại cho Lý Minh Hoa một kích, có thể nói, một kích này của Điền Mẫn Cường, lập tức khiến tất cả cố gắng của Lý Minh Hoa đều hóa thành bọt nước.
Trên cuộc họp thường ủy không chiếm được quá bán, Lý Minh Hoa luôn có đủ loại thủ đoạn, nhưng giờ thì hết rồi.
Có điều Lục Duệ nghĩ tới vỡ cả đầu cũng không rõ Điền Mẫn Cường rốt cuộc vì sao lại giúp mình.
Không chỉ là bản thân Lục Duệ, ngay cả các minh hữu của hắn, Lao Mô, Vương Khải Tân Trần Hiểu Vũ ba người lúc này ánh mắt nhìn Lục Duệ cũng thay đổi, bọn họ nghĩ không thông, Lục Duệ rốt cuộc dã dùng biện pháp gì mà khiến Điền Mẫn Cường trong trường hợp hôm nay, mạo hiểm đắc tội với bí thư huyện ủy, trực tiếp đầu nhập về bên mình.
Phải biết rằng, trên cuộc họp thường ủy lần trước, vị bộ trưởng Điền vẫn một mình uống trà, không để ý