" Đường Đường, tin tức này chuẩn chứ?" Lục Duệ trầm giọng cười hỏi Đường Tiếu.
Đường Tiếu gật đầu, trong mắt hiện lên một đạo hàn mang: "Tiền thưởng của vợ anh rất cao, đám cháu chắt ở tỉnh thành này nhao nhao đi tìm họ Nông khắp thế giới."
Nhíu mày, Hoàng Bác Văn quả quyết nói: "Nếu như vậy thì động thủ đi."
Nói xong, Hoàng đại thiếu tóm cái túi bên cạnh: "Người tôi tìm xong rồi, tất cả đều là đáng tin, lúc nào thì động thủ?"
Đường Tiếu đứng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm Lục Duệ: "Anh nếu không tin bọn tôi thì chúng ta lập tức đi ngay."
Cười khổ một chút, Lục Duệ bất đắc dĩ nói: "Hai anh có thể để tôi nói hết đã không?"
Đường Tiếu và Hoàng Bác Văn sửng sốt, nhìn nhau một cái, sau đó nhìn Lục Duệ nói: "Anh nói đi."
Trên mặt Lục Duệ lộ ra vẻ cảm kích: "Nói thật, các anh có thể mạo hiểm lớn như vậy để ra mặt giúp tôi tra tin tức của Nông Quân, tôi đã rất cảm kích, nếu là bởi vì chuyện này mà để các anh liên lụy, vậy tôi biết ăn nói sao với bí thư Hoàng và bí thư Đường.
Chuyện lần này chẳng những các anh không thể đi, tôi cũng sẽ không đi."
Hoàng Bác Văn lộ ra vẻ đăm chiêu: "Anh chẳng lẽ muốn tha cho tên họ Nông?"
"Tha cho hắn á?" Trong mắt Lục Duệ hiện lên hàn quang: "Tha cho hắn thì tôi chẳng phải có lỗi với cô gái đang nằm trên rường bệnh sao."
Khóe miệng phác ra một nụ cười tàn nhẫn: "chúng ta không đi không có nghĩa là người khác không đi."
Nói xong Lục Duệ lấy di động ra bấm số.
Sau mấy tiếng tút tút, Lục Duệ nói vào điện thoại địa chỉ mà Đường Tiếu vừa nói với mình.
" Tôi câu thông với bên trên rồi, chỉ cần hai người đó đừng chết là được, những người khác tùy các anh."
Theo lời nói của Lục Duệ, Đường Tiếu và Hoàng Bác Văn đều cảm thấy da đầu có chút run lên, Lục Duệ dùng ngữ khí tùy ý như vậy quyết định vận mệnh của mấy người.
người bên kia Điện thoại không nói gì mà trực tiếp dập máy.
Đêm hôm ấy, tại một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố Tân châu xảy ra bắn nhau, sau đó thì cháy, khi cảnh sát tới thì chỉ có một người còn sống, mười hai người chết, bao gồm cả một nữ nhân.
" Tay chân của nam nhân đều bị người ta đánh gãy, thủ pháp của đối phương rất chuyên nghiệp, xương cốt đều bị đánh nát, cho dù thần tiên tới cũng chịu không nối được."
Khi thủ hạ của mình báo cáo lên, thính trưởng thính công an tỉnh Tạ Đông Phú như muốn khóc, đây con mẹ nó còn là vị án bắt cóc à? Có trời mới tin!
" Nữ nhân kia thế nào?" Tạ Đông Phú kinh ngạc hỏi, dựa theo lý giải của hắn thì những người đó chắc sẽ không giết nữ nhân chứ?
Thủ hạ bất đắc dĩ đưa ra một tấm băng ghi hình: "Đây là băng ghi hình chúng tôi tìm được bên trong, là Nông Quân tự mình ra tay, hình như là do chia chắc không đều, cho nên phát sinh tranh chấp với Hồng Tú hắn giết Hồng Tú, sau đó dưới sự che dấu của bảo tiêu giấu người trong biệt thự.
Chắc là muốn đợi tiếng gió qua đi rồi mới trốn."
"Chạy trốn?" Tạ Đông Phú cười lạnh một tiếng, đối với một người điên tới vậy, sự đồng tình còn sót lại trong lòng cũng biến mất: "Thực sự cho rằng lão tử hắn là tỉnh trưởng thì có thể vô pháp vô thiên à? Báo cáo này cứ giao lên, chuyện còn lại tất nhiên là do các lãnh đạo đau đầu."
"Chị, chuyện lần này phiền chị rồi."
Ngoài sân bay Tân Châu, Lục Duệ nói với Thượng Quan Thâm Tuyết trước mặt.
Thượng Quan Thâm Tuyết thở dài: "Nhược Lam đã thu xếp xong cho Uông tiểu thư ở ở kinh thành rồi, chuyện bên kinh thành cậu không cần phải xen vào, lần này khi Nhược Tuyết dẫn người xông vào, họ Nông đã giết Hồng Tú, nói thật, cũng đỡ tay chân của tôi, bằng không đối với một phụ nữ có thai, Nhược Tuyết bọn họ thực sự thật sự không biết nên xuống tay thế nào.
Chỉ là cậu phải cẩn thận, chuyện lần này tuy rằng chúng ta chiếm lý, thu thập họ Nông.
Nhưng thế cục tỉnh H rắc rối phức tạp, Hàn Định Bang cũng chỉ vừa đứng vững, sự ủng hộ cung cấp cho cậu cũng hữu hạn, chuyện còn lại, vẫn phải dựa vào chính cậu."
Lục Duệ gật đầu: "Tôi minh bạch, quanh một đoạn thời gian nữa tôi sẽ được điều đến tỉnh lý, đợi cho tất cả gió êm sóng lặng rồi nói sau."
Máy bay chậm rãi xuyên qua mây trắng nơi chân trời, biến thành một điểm đen trong mắt Lục Duệ.
Từng giọt nước mắt thuận theo hai má Lục Duệ chảy xuống, trong tay cầm chiếc vòng ngọc, Lục Duệ thầm nói ở trong lòng: "Đình Đình, xin lỗi, anh không thể giết chết tên hỗn đản đó! Có điều em yên tâm, hắn sẽ bị báo ứng.
Hiện tại người đó chắc là sống không bằng chết."
Thời gian trôi qua một tháng, thành phố Tân Châu tỉnh H.
Nông Long Hải nhìn thấy Nông Long Hải, Hàn Định Bang cảm thấy hắn già đi rất nhiều, có lẽ là là chuyện của con đã khiến hắn mất đi hứng thú với tất cả, Nông Long Hải hiện tại giống như người mất đi mục tiêu, vẻ mặt tang thương.
Thông tri của Kinh thành buổi sáng hôm nay được phát ra, Nông Long Hải bị điều tới kinh thành, cả đời này không còn hy vọng lật mình, đương nhiên, Hàn Định Bang biết, Trung kỉ ủy đã triển khai công tác điều tra đối với Nông Long Hải, tin rằng không lâu nữa sẽ có một kết quả.
Xem ra, vị kia của Lâm gia vẫn canh cánh trong lòng một chuyện con gái bị ám sát.
Nhưng chuyện này chỉ là một việc nhỏ, chân chính khiến cho người ta chú ý là lời đồn bí thư thị ủy Minh Châu bị song quy, Hàn Định Bang từ một nguồn tin nào đó biết được, hiện tại thế cục Kinh thành rất loạn, tựa hồ Đoàn hệ của mình đang liên thủ với phái Lĩnh Nam của Lâm gia, muốn làm gì đó với Minh Châu hệ.
Mà lời dẫn của chuyện này tựa hồ chính là