Mày nhíu lại, Lục Duệ nhìn thoáng qua Thạch Quang nói: "Trợ cấp Nhà ở năm trăm đồng á?"
Gật đầu, Thạch Quang cười nói: "Là như vầy, trưởng ban tài vụ nói, tình huống của ngài là đặc thù, năm trăm đồng tiền trợ cấp nhà ở là dựa theo đãi ngộ cấp phó thính mà phát."
Khẽ gật đầu, Lục Duệ trầm ngâm một chút nói: "Thế này đi, anh nói với trưởng ban Hoàng một tiếng, trợ cấp nhà ở của tôi cứ dựa theo đãi ngộ cho cán bộ cấp xử là được, dù sao tôi bây giờ vẫn là chính xử, không cần thiết phải dựa theo đãi ngộ phó thính mà phát."
Thạch Quang có chút khó xử nhìn Lục Duệ: "Chủ nhiệm, thế thì không ổn lắm."
Lục Duệ khoát tay: "Cứ quyết định vậy đi."
Nhìn thấy Lục Duệ kiên trì, Thạch Quang gật đầu: "Được, lát nữa tôi đi tìm trưởng ban Hoàng."
Dừng một chút, hắn lại cười nói với Lục Duệ: "Chủ nhiệm, ngài có phải là rất có tiền không?"
Lục Duệ sửng sốt, có tiền? sao lại hỏi như vậy? Lập tức cảm thấy trong đây có ẩn ý.
Thân phận của Thạch Quang này có chút đặc thù, hắn có thể hỏi ra như vậy, cho thấy hiện tại trong phòng đốc tra thậm chí trong văn phòng chắc có lời đồn có liên quan tới mình, nghĩ đến đây, Lục Duệ cười nói: "Vì câu nói này của anh, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện."
Thạch Quang cười hì hì ngồi xuống đối diện Lục Duệ, tính hắn rất dễ thân, hơn nữa mẹ lại là phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng, các lãnh đạo của phòng đốc tra đối với hắn cũng không nghiêm khắc, hơn nữa tuổi lại tương đương với Lục Duệ, cho nên cũng sẽ không xa lạ, cầm điếu thuốc Lục Duệ đưa, hai người ngồi ở đó liền bắt đầu nói chuyện phiếm.
Lục Duệ biết thân phận của Thạch Quang, hơn nữa mình vừa tới phòng đốc tra, cần mời chào một hai người tâm phúc, tất nhiên trong lúc vô tình cũng có biểu hiện rất thân thiết với hắn, hai người đều tốt nghiệp đại học, hơn nữa tuổi xấp xỉ nhau, có không ít tiếng nói chung, đặc biệt là Lục Duệ và Thạch Quang không ngờ còn là đồng học, hai người đều tốt nghiệp đại học Tân Châu, nói về những chuyện vui thời sinh viên, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn không ít.
Thạch Quang là người cởi mở, hơn nữa còn trẻ tuổi, kể hết chuyện của văn phòng với Lục Duệ, đừng nhìn thằng ôn này tốt nghiệp chỉ đã hai năm, nhưng tựa hồ vẫn chưa mất đi sự non nớt ở trường học, theo Lục Duệ, tên này hoàn toàn là tiểu tử chưa dứt sữa.
Không biết mình thật ra so với đối phương thì chẳng hơn mấy.
Khi Hai người đang nói chuyện, cửa văn phòng Lục Duệ vang lên tiếng gõ, ban trưởng ban một đốc tra Trần Hổ cung kính nói: "Chủ nhiệm Lục, ngài có thời gian không? Có một vụ án cần ngài ký."
Lục Duệ sửng sốt, gật đầu nói với Thạch Quang: "Hôm nay chúng ta nói tới đây thôi, hôm khác lại tán gẫu tiếp."
Thạch Quang cười ha ha: "Được, vậy hôm khác tôi tới tìm ngài."
Chỉ chỉ bao Đặc Cung trên bàn, Lục Duệ cười nói: "Anh cầm về đi."
Khi Hai người nói chuyện phiếm, Thạch Quang đối với bao thuốc này yêu thích không muốn rời tay, dù sao ở chợ không có Đặc Cung, tuy rằng không biết tên, nhưng hút vào có hương vị khác hẳn thuốc bình thường, thấy Lục Duệ nói như vậy, hắn cũng không khách khí, cầm bao thuốc đi ra cửa, trước khi đi còn cười hì hì vẫy tay với Trần Hổ.
Sau khi Thạch Quang đi rồi, Lục Duệ cười khổ nói với Trần Hổ: "Có chuyện gì à? Trưởng ban Trần."
Trần Hổ gật đầu: "Có một vụ cần ngài xem.
Bên trên giục gấp quá, tôi liền đưa tới cho ngài."
Lục Duệ ừ một tiếng, chỉ chỉ bàn trước mặt: "Cứ đặt ở đó đi, lát nữa tôi xem."
Trần Hổ chần chờ một chút, vừa định lên tiếng thì liền nghe thấy Lục Duệ nói: "Anh còn có việc gì à?"
khan một tiếng, Trần Hổ ngượng ngùng nói: "Không có, không có."
Nhìn hắn rời khỏi văn phòng mình, khóe miệng Lục Duệ lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm, Thạch Quang này đúng là không tồi, nếu không phải vừa rồi khi nói chuyện phiếm hắn không nói với mình trưởng ban ban một và phó chủ nhiệm phòng đốc tra Hầu Thiết là đồng học cao trung thì mình không chừng mắc bẫy rồi.
Lục Duệ không tin luận điệu vương bát chi khí, mình tự dưng đoạt vị trí chủ nhiệm của người ta, đổi thành người nào cũng không thể có ấn tượng tốt với mình, đừng nhìn Hầu Thiết hiện tại bộ dạng tươi cười, trong lòng chắc hận mình tới ngứa răng, không chừng lúc nào cũng muốn ngáng chân mình.
Về phần phó chủ nhiệm Khổng Kính Hoa vẫn bất động thanh sắc kia, cũng không phải thứ tốt lành gì, Lục Duệ nhìn thấy hắn khi ăn cơm với mấy đốc sát viên cấp phó xử thì không ngừng to nhỏ.
Mới đến, Lục Duệ không dám tùy tiện tin bất kỳ ai, chính bởi vì điểm này, cho nên làm chuyện gì cũng phải cẩn thận gấp bội, để tránh phạm sai lầm, nếu không thì hối cũng không kịp, Lục Duệ vẫn không có hảo tâm đi làm hòn đá kê chân cho người khác.
Cầm hồ sơ Trần Hổ đưa, Lục Duệ cẩn thận xem xét, xem mấy lần, hắn lại nhíu mày.
Vụ án này nói phức tạp thì cũng không phức tạp, phó thính trưởng phó thính trưởng thính giao thông có nói, năm ngoái đã bị phòng đốc tra tỉnh ủy bởi vì một số việc mà thông báo phê bình, xử phạt cảnh cáo trong đảng, năm nay không biết vì sao, lại có người tố cáo hắn nhận hối lộ trong công trình đường cao tốc tỉnh H.
Cấu kết với công ty xây dựng, ngầm chiếm tài sản quốc hữu.
Nói thật, cái mũ bị chụp này thật sự không nhỏ, nhưng Lục Duệ tò mò là, vì sao vụ án này không ngờ lại được chuyển tới tay chủ nhiệm phòng đốc tra là hắn, nếu như nội dung trên báo cáo là thật, vậy hoàn toàn có thể để Ủy ban kiểm tra tham gia.
Hơn nữa Lục Duệ cũng rất lạ, đường đường là