"Chủ nhiệm Lục, anh hôm nay nể mặt tới đây, nói thật, tôi lão Bành thật rất cảm tạ."
Thính trưởng Bành kéo tay Lục Duệ, nhiệt tình nói.
Ấn tượng của Lục Duệ đối với người này vốn không được tốt lắm, dù sao mấy chục vạn của công ty giải trí Hải Tinh rõ ràng bị thính văn hóa nuốt, có điều hiện tại nhìn bộ dạng của vị thính trưởng Bành này cũng có chút không khớp với trong tưởng tượng của mình.
Cười ha ha, Lục Duệ nói: "Công là công, tư là tư, không thể nói nhập làm một, tôi cũng vừa tới phòng đốc tra, có một số việc, thính trưởng Bành anh phải hiểu cho tôi: "
Thính trưởng Bành gật đầu: "Tôi minh bạch, tôi minh bạch, anh hôm nay có thể đến chính là nể mặt tôi rồi, chúng ta ngồi xuống tán gẫu, hôm nay nhất định là không say không về."
Lục Duệ cười cười: "Chúng ta thì không sao, nhưng anh Trần thì thôi, tôi sợ ngày mai bí thư Hàn sẽ mắng chúng ta."
"Ha ha ha...!...!..." Thính trưởng Bành cũng bật cười.
Người đã tới đủ, tất nhiên là đồ ăn ngươi lớn, bởi vì là ba người ăn cơm, cũng không gọi nhiều, rất nhiều lúc, bàn việc trên bàn rượu thì thoải mái hơn ở văn phòng.
Sau khi Nhân viên phục vụ đem đồ ăn lên thì lui ra ngoài, thính trưởng Bành tự mình rót một chén rượu cho Lục Duệ, cầm chén rượu lên nói: "Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, bất kể là thế nào, cảm tạ chủ nhiệm Lục đã nể mặt lão Bành tôi, cũng cảm tạ trưởng phòng Trần giúp tôi mwofi chủ nhiệm Lục tới." Nói xong hắn cầm chén rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
Lục Duệ và Trần Dương nhìn nhau một cái, Trần Dương gật đầu, Lục Duệ cũng không, ngửa cổ lên uống cạn, sau đó cười nói: "Thính trưởng Bành khách khí rồi, nếu tôi đã tới thì chúng ta cũng đừng lộng huyền hư nữa, có gì anh cứ nói thẳng tôi nếu có thể giúp đỡ thì tuyệt đối sẽ không chối từ, thế nào?"
"Sảng khoái!" Thính trưởng Bành đặt chén rượu xuống rồi thở dài nói với Lục Duệ: "Chủ nhiệm Lục, tôi nói thật với anh, khoản tiền của giải trí Tinh Hải quả thực lão Bành tôi thấy tiền sáng mắt giữ rồi.
Có điều lão Bành tôi lấy nguyên tắc đảng tính của mình ra cam đoan, chỗ tiền này tôi không giữ cho mình một xu, anh có thể đi hỏi thăm xem lão Bành tôi là ai, lần này tôi cũng thật sự không có cách nào.
Thính văn hóa vốn chính là nha môn nước trong, ngân sách tài chính ít, công tác của chúng tôi vốn khó làm, ví dụ như quản lý quản lý văn vật tỉnh lý, ngay cả tiền duy hộ văn vật cũng không có, đồ của lão tổ tông cũng có thể trơ mắt nhìn bị hủy diệt.
Lần trước rất nhiều văn vật quý sắp bị hủy, cần một khoản tiền lớn để duy hộ, tôi nhất thời tình thế cấp bách mới nghĩ đến giữ số tiền đó."
Lục Duệ nhìn thấy bộ dáng của hắn, cau mày, lại không nói gì, mà là hướng ánh mắt về phía Trần Dương ở bên cạnh.
Trần Dương tất nhiên biết Lục Duệ là có ý gì, đây là đang hỏi mình lời nói của thính trưởng Bành rốt cuộc là thật hay giả, hắn cười khổ gật đầu nói: "Quả thực, tài chính của tỉnh lý cũng không dư dả gì, ngân sách giành cho bên văn hóa khá là ít, con người của Lão Bành tôi cũng hiểu."
Khẽ gật đầu, Lục Duệ quay đầu nói với thính trưởng Bành: "Nếu thính trưởng Bành đã ăn ngay nói thật với tôi, vậy là không coi Lục Duệ là người ngoài, tôi cũng nói thật lòng, anh lớn tuổi hơn tôi, tôi phải gọi một tiếng lão ca, lão ca anh làm như vậy, tôi cảm thấy với chuyện anh giữ tiền của giải trí Tinh Hải là hai chuyện khác nhau, ít nhất, anh cũng không thể bởi vì tài chính của chính phủ chúng ta khó khăn mà đi làm khó một xí nghiệp tư doanh."
Sắc mặt Thính trưởng Bành lập tức xấu hổ, sau một lúc lâu mới gật đầu nói: "Lão đệ, những gì anh nói tôi đều hiểu, nhưng lúc đó tôi thực sự bất lực.
Anh không biết chỗ khó xử của thính văn hóa đâu, đừng nhìn tôi là thính trưởng, nhưng tôi con mẹ nó còn không thoải mái bằng một xử trưởng địa phương."
Lục Duệ im lặng, lời nói của thính trưởng Bành có lẽ cũng có chút đúng, nhưng Lục Duệ biết, hắn về đại thể thì không nói dối mình, đúng như lời hắn nói, bộ môn chính phủ của Hoa Hạ không phải tất cả đều có nước béo, rất nhiều lúc mọi người chỉ nhìn thấy một mặt hào nhoáng của bộ môn chính phủ, chứ không nhìn thấy một mặt không được hạnh phúc của bộ môn.
Ví dụ như thính văn hóa của thính trưởng Bành hiện tại, ngoài mặt thì trông giữ không ít địa phương, nhưng trên thực tế nhưng trên thực tế quyền lực chân chính không có bao nhiêu, còn gánh vách nhiệm vụ nặng nề.
Hơn nữa đầu nhập tài chính của quốc gia cũng ít, rất nhiều lúc, thính văn hóa, thính giáo dục các nơi đều là loại nha môn nước trong khốn khổ này.
Tuy rằng thở dài trong lòng, nhưng Lục Duệ vẫn không cảm thấy thính trưởng Bành có thể vì lý do này mà lấy tiền của giải trí Tinh Hải.
"Bành lão ca, nghe tôi một câu, trả lại chỗ tiền đó cho công ty giải trí Tinh Hải đi." Sau một lúc lâu Trầm ngâm, Lục Duệ chậm rãi nói.
Thính trưởng Bành cười khổ một chút nói: "Lão đệ, tiền đó đã tiêu rồi, tôi biết lấy đâu ra mà trả? Hơn nữa, họ Dương đó không có hậu đạo, lấy cục văn hóa chúng tôi ra làm súng, tôi có thu tiền của hắn cũng đáng!"
Nghe vậy Lục Duệ hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc hỏi: "Thế là sao?"
Sau khi Thính trưởng Bành giải thích cho Lục Duệ, sắc mặt Lục Duệ cũng có chút khó xử.
Dương Thủ này xem ra đã không nói thật với mình.
Cuộc biểu diễn Lúc trước, công ty giải trí Hải Tinh quả thực là phía đảm trách, lúc ấy vốn định để nghệ nhân của bản thân giải trí Tinh Hải biểu diễn, thuần túy là để ngày lễ du lịch quốc tế được náo nhiệt hơn, có điều Dương Thủ ẩn dấu một tâm nhãn, khi hắn ký hợp đồng với thính văn hóa đã ghi rõ, thu nhập vé vào cửa sẽ thuộc hết về giải trí Tinh Hải, bởi vì lúc ấy thính văn hóa cũng cảm thấy nghệ nhân của giải trí Tinh Hải không đáng bao nhiêu tiền, nên không nghĩ nhiều.
Nhưng sau khi ký kết hợp đồng, chờ bên thính văn hóa chuẩn bị sân bãi xong rồi, các thủ tục cũng làm hết rồi, giải trí Tinh Hải không ngờ mời một đám sao tới, kết quả vé vào cửa lập tức tăng lên, thính văn hóa thấy vậy thì liền phát hỏa, Dương Thủ anh không phải đang lợi dụng thính văn hóa à?
Lục Duệ cũng hiểu rõ là sao, nói trắng ra là là lá gan c