Một giọng nói truyền đến, cửa nhà Lưu Nam bị người ta đẩy ra, bốn năm đại hán bước vào, cầm đầu là một tên gia ỏa hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt dữ tợn.
Lục Duệ nhướng mày, đã rất lâu rồi không ai dám ở trước mặt mình nói chuyện càn rỡ như vậy, lạnh lùng lườm đối phương một cái, Lục Duệ nói: "Anh là ai?"
"Ối chà! Gớm nhỉ!" Tên nam nhân vẻ mặt dữ tợn nhìn thoáng qua Lục Duệ, chẳng hề để ý nói: "Lão tử là người của công ty nhà đất Thông Hải, nói cho anh hay, họ Lưu đã ký hợp đồng di dời với chúng tôi rồi."
Lưu Phúc lớn tiếng nói: "Anh nói bậy! Bản hợp đồng đó là các anh làm giả!"
Tên nam nhân đầu trọc nhe răng cười cười: "Chẳng liên quan, chỉ cần bản hợp đồng này có hiệu lực, thì sao, họ Lưu, anh mấy ngày hôm trước ăn đòn chưa đủ à? Không ngờ còn dám tìm phóng viên đến, có tin tôi ngay cả phóng viên cũng đánh không?"
Nói xong hắn giơ giơ nắm đấm về phía Lục Duệ, lộ ra nụ cười dữ tợn.
Lưu Nam lúc này lớn tiếng nói: "Các anh đây là phạm pháp!"
Nhìn thoáng qua Lưu Nam, tên nam nhân đầu trọc lộ ra nụ cười dâm đãng: "Tiểu muội muội, anh biết cái gì gọi là phạm pháp không? Giờ anh đây thịt em mới gọi là phạm pháp đó."
Thạch Quang đã sớm không kiềm chế được, nhất là lời nói của tên đầu trọc có ý làm nhục bạn gái mình, càng làm cho hắn giận dữ, nếu như không phải ghi nhớ lời cảnh cáo phải bình tĩnh của Lục Duệ thì dựa theo tính tình trước kia của Thạch Quang, đã sớm bạo phát rồi.
Nhìn thoáng qua Thạch Quang, sắc mặt Lục Duệ không nhìn ra vẻ vui hay giận: "Gọi điện thoại, để người của đôn đốc đôn đốc thị ủy tới xử lý."
Thạch Quang gật đầu, nhìn tên đại hán đầu trọc: "Anh có bản lĩnh thì đừng có đi."
Nằm ngoài ý liệu c mọi người, tên đại hán đó cười ha ha nói: "Tùy anh, nể mặt tiểu muội muội này tôi cho anh cơ hội gọi người, có điều tôi nói trước nhé, ai tới đây cũng vô dụng, đừng trách tôi phế mấy người các anh rồi còn bắt tiểu muội muội này vui vẻ với tôi đó!" Nói xong làm một động tác vô cùng đáng khinh với Lưu Nam.
Lưu Nam có chút sợ hãi trốn ra phía sau Thạch Quang, Thạch Quang cười lạnh một tiếng cầm mình, bấm số điện thoại của chủ nhiệm phòng đốc tra thị ủy Miêu Hoành.
" Chủ nhiệm Miêu, nói với anh một tin tức tốt, tôi và chủ nhiệm Lục ở Phú phú Tề thành các anh bị một đám tự xưng là xã hội đen bao vây, đối phương muốn đánh gãy tay chân chúng tôi, trị an thành phố Tề thành các anh tốt thật." Sau khi Thạch Quang bấm điện thoại thì tức giận nói.
Miêu Hoành ở đầu dây bên kia giật nảy mình, chủ nhiệm phòng đốc tra tỉnh ủy và ban trưởng đốc tra ở khu trực thuộc của mình bị xã hội đen vây đánh?
Tin tức này quả thực giống như sấm giữa trời quang làm Miêu Hoành giật nảy mình!
"Trưởng ban Thạch, trưởng ban Thạch,, thế là sao? Anh và chủ nhiệm Lục rốt cuộc đang ở đâu?"
Miêu Hoành không ngừng hỏi, hắn hiện tại hoảng lắm rồi, người trong nhà biết chuyện nhà mình, đừng nói Tề thành, toàn quốc có chỗ nào mà không tồn tại góc chết trị an? Nhưng vấn đề là góc tối này đừng bị đưa lên mặt bàn, đúng như Thạch Quang nói, hắn và chủ nhiệm phòng đốc tra Lục Duệ bị một đám xã hội đen vây đánh, nếu thật sự xảy ra chuyện, toàn bộ thị ủy Tề thành chờ bị tỉnh ủy cách chức hết đi!
Phòng đốc tra Tỉnh ủy là dưới tình huống chứng thực văn kiện Trung ương, đại biểu cho thể diện tỉnh ủy, mặt của tỉnh ủy nếu như bị phần tử vô pháp nào đó của thành phố cấp dưới đánh, vậy ai chịu trách nhiệm?
Đáp án rất rõ ràng.
Cơ quan đảng chính Địa phương!
Miêu Hoành thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu bí thư Dương biết được tin tức này sẽ tức giận tới thế nào, hắn hét to vào điện thoại: "Trưởng ban Thạch, trưởng ban Thạch, các anh rốt cuộc ở đâu? Anh đừng làm tôi sợ!"
Thạch Quang mỉm cười, chậm rãi nói địa chỉ của mình và Lục Duệ rồi sau đó dập máy.
Lục Duệ nhìn bộ dạng của Thạch Quang, trong lòng cảm khái, thằng ôn này cuối cùng cũng có vài phần tư thế thành thục, đừng nói cái khác, với bộ dạng vừa rồi, rất có mấy phần dáng vẻ quan lại.
Không thấy được hiện tại tên đầu trọc đối diện đang sợ sao?
Tên trọc giờ trong lòng cũng lo sợ bất an, mấy người trước mặt này khác với người ngoài, khác ở chỗ là, mình chỉ cần hù dọa đối phương, hoặc là đối phương sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, hoặc là kiên cường đánh nhau với mình, nhưng mấy vị trước mặt này tuy rằng sắc mặt có chút khó coi, nhưng không ngờ còn có gan gọi người tới!
Hơn nữa những lời người ta nói giống như là người bên trên vậy.
Bất kể là khi nào, người hung ác tới mấy khi đối diện với quan viên đều có một loại cảm giác sợ hãi.
" Các anh là từ đâu tới?" Tên trọng nuốt nước miếng, quan sát Lục Duệ và Thạch Quang một hồi rồi trầm giọng hỏi.
Lục Duệ lạnh lùng cười nói: "Chúng tôi từ ngoài tới, là bạn của Lưu Nam."
"Từ ngoài tới?" Tên trọc hoài nghi nhìn Lục Duệ, người thanh niên này tuy rằng nói không nhiều, nhưng người trẻ tuổi thái độ cường ngạnh vừa gọi điện thoại kia rõ ràng do hắn cầm đâu, ngoài ra người khoảng ba mươi tuổi kia thì thủy chung chắn trước người hắn, xem ra hắn là người quan trọng.
" Anh Quang, lắm lời với họ làm gì! Cứ đánh gãy chân hắn, xem thằng ôn này còn khệnh khạng được không!" Một nam nhân tay xăm đầu hổ cầm một chiếc gậy sắt quát.
Không chút hoang mang nhìn đối phương một cái, Lục Duệ nhìn chằm chằm tên được gọi là anh Quang kia, thản nhiên nói: "Tôi cam đoan, anh trừ phi giết chết