"Trình báo tài sản?"
Hạ Tuấn bị lời nói của Lục Duệ làm cho sửng sốt.
Chế độ trình báo tài sản của Quan viên là một loại biện pháp để phòng ngừa quan viên tham ô.
Căn cứ vào kinh nghiệm thực tiễn thành công của nước ngoài chứng minh.
Ở nước Mỹ, pháp luật đối với hành vi trái pháp luật rồi trình báo tài sản có biện pháp xử phạt nghiêm khắc: Đối với người cự tuyệt không trình báo, nói dối, báo cáo láo, vô cớ kéo dài trình báo, các đơn vị trực tiếp tiến hành xử phạt đương sự; bộ môn tư pháp sẽ đề xuất tố tụng dân sự đối với đương sự, pháp viện sẽ phán xử 1 vạn đôla; đối với người cố ý cung cấp tin tức giả, nhưng đề xuất tố tụng hình sự, phán xử cao nhất 25 vạn đôla hoặc 5 năm tù giam.
Năm 1994, cuộc họp thường ủy đại hội nhân dân toàn quốc lần thứ tám đã đưa "luật trình báo tài sản" Chính thức xếp vào quy hoạch lập pháp.
Ngày 20 tháng 4 năm 1995, văn phòng Trung ương, văn phòng quốc vụ viện liên hợp tuyên bố quy định về trình báo thu nhập cán bộ lãnh đạo tên cấp huyện cơ quan đảng chính.
Ngày 29 tháng 8 2006, Trung ương mở hội nghị cục chính trị, nghiên cứu quy định hạng mục công việc có liên quan tới cá nhân cán bộ lãnh đạo đảng viên, về quy định có liên quan tới báo cáo cá nhân của lãnh đạo lãnh đạo đảng viên, lấy tên gọi tắt là quy định hạng mục công việc có liên quan.
Quy định của Hoa Hạ về báo cáo cá nhân của cán bộ lãnh đạo đảng viên, trên thực chất chính là tham khảo, tiếp thu chế độ trình báo tài sản Quan viên thông hành trên thế giới.
Trên thực tế, trong các quy định trước kia của Hoa Hạ, nội dung trình báo chỉ cường điệu thu nhập Cá nhân, rất dễ tạo cơ nội tránh né cho người phải trình báo.
Mà quy định mới cường điệu, phạm vi tài sản trình báo phải bao gồm động sản và bất động sản, trái quyền va nợ nầlà; phạm vi đối tượng trình báo bao gồm bản nhân cán bộ lãnh đạo, cũng bao gồm cả tài sản của họ hàng gần của người trình báo, phòng ngừa một số quan viên thông qua phương thức di dời phi pháp tài sản cho cha mẹ, con cái chưa thành nien để né tránh theo dõi.
Thông tri quy định, cán bộ lãnh đạo đảng viên báo cáo những việc trọng đại cá nhân bình thường yêu cầu với bộ môn nhân sự của mình, đồng thời báo lên bộ môn kiểm tra kỷ luật, nhân sự thượng cấp.
Có điều cán bộ như Lục Duệ, sau khi báo cáo những việc trọng đại cá nhân cho tổ chức th chỉ có số ít lãnh đạo biết, đối với những người còn lại.
Lục Duệ sở dĩ nói như vậy, là xuất phát từ cân nhắc thận trọng, dù sao sinh ý của Lâm Nhược Lam cũng càng làm càng lớn, quan hệ giữa mình và cô ta sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta biết, trong cái thời đại thông tin này, mà nếu như tin tức này truyền ra, hoài nghi của người ngoài đối với mình cũng sẽ càng ngày càng nặng, dù sao thân là một quan viên ra tay quá mức hào phóng, hơn nữa lại có gia tài bạc triệu, sao không khiến cho người ta bất mãn được?
Hiện tại trình báo tài sản, cũng là để tránh phức tạp ngày sau.
Hạ Tuấn trầm ngâm một chút, lại không trả lời Lục Duệ, dù sao hắn đối với tình huống của Lục Duệ cũng không phải quá rõ, cũng không biết nên nói như thế nào.
Lục Duệ nhìn thấy hắn không nói gì, nghĩ một lát nói: "Thư ký trưởng Hạ chắc cũng biết vợ tôi, chủ tịch đầu tư KA Lâm Nhược Lam, năm ngoái đến tỉnh H chúng ta đầu tư."
"Gì cơ?" Hạ Tuấn biến sắc, lông mày lập tức nhướn lên, nhìn Lục Duệ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bà chủ của công ty đầu tư KA là vợ của Lục Duệ?
Tin tức này khiến Hạ Tuấn lập tức nhìn Lục Duệ như gặp quỷ, không thể trách hắn kinh ngạc như vậy, lúc trước hắn là tâm phúc của bí thư tỉnh ủy Hàn Định Bang, tất nhiên đã từng có vài lần tiếp xúc với nhà đầu tư Lâm Nhược Lam này, cũng biết thế lực phía sau người ta cường đại cỡ nào, nhưng nữ nhân như vậy không ngờ là vợ của Lục Duệ, chẳng trách Lục Duệ tuổi còn trẻ đã có thể làm tới vị trí hiện tại, còn được bí thư tỉnh ủy coi trọng, thì ra là sau lưng có người.
Có thể làm đến thư ký trưởng tỉnh ủy, tất nhiên không phải là kẻ ngốc, Hạ Tuấn trầm ngâm một chút, biết chuyện này không phải mình có thể quyết định, nghĩ một lát nói với Lục Duệ: "Anh đi về trước đi, việc này tôi sẽ báo cáo với bí thư Hàn, đến lúc đó sẽ thông tri cho anh."
Lục Duệ gật đầu: "Vậy tôi đi về trước, thư ký trưởng."
Trở lại văn phòng mình, Lục Duệ gọi phó chủ nhiệm Hầu Thiết và phó chủ nhiệm Khổng Kính Hoa tới.
Ho khan một tiếng, Lục Duệ thản nhiên nói: "Lão hầu, lão khổng, là như vầy, vừa rồi thư ký trưởng Hạ tìm tôi nói chuyện nói, qua mấy ngày nữa có đoàn khảo sát tới Hàn Quốc, tôi sẽ đi theo, công tác của phòng đốc tra sẽ giao cho hai người các anh phụ trách.
Có chuyện gì các anh cứ thương lượng mà làm.
Hầu Thiết và Khổng Kính Hoa sửng sốt, nghĩ không thông đoàn khảo sát kinh của có liên quan gì tới chủ nhiệm phòng đốc tra, có điều lãnh đạo là lãnh đạo, nhiệm vụ thượng cấp dặn dò mình phải nghiêm túc hoàn thành, huống chi Lục Duệ rời khỏi, đối với bọn họ mà nói cũng là chuyện tốt, cảm giác nắm giữ quyền lực không ai cự tuyệt cả.
Hầu Thiết nói: "Chủ nhiệm ngài yên tâm, trong nhà tất cả có chúng tôi, sẽ không để xảy ra chuyện gì cả."
Khổng Kính Hoa cũng nói: "Đúng vậy, có chuyện gì tôi và lão Hầu sẽ thương lượng rồi mới làm."
Lục Duệ gật đầu: "Đối với năng lực của các anh tôi vẫn yên tâm, Thạch Quang ngày mai sẽ dẫn các đồng chí của ban ba tới Mộc Dương, phản ứng gần đây của thị ủy Mộc Dương trong quá trình cải cách xí nghiệp quốc hữu tồn tại không ít vấn đề, chuyện của tỉnh lý xin nhờ các anh."
Tiễn bước hai người, Lục Duệ gọi Thạch Quang tới, nghiêm túc nói: "Tôi ngày kia sẽ đi, ngày mai anh dẫn người của ban ba tới