Mạc Trấn Hải lúc này cũng là kêu khổ không thôi, không ngờ rằng chuyện tình tự nhiên lại phát triển đến bây giờ, vốn tưởng rằng mình mang theo một đám người của huyện cục đứng ra, đám nhà quên của trấn Hạ Gia sẽ đem mấy người nước ngoài này tôn sùng là thượng khách, lại không ngờ rằng trấn Hạ Gia xuất động nhiều người như vậy, đem đoàn người chặn tại nửa đường.
Người khác không biết, Mạc Trấn Hải gã thân là tâm phúc của bí thư huyện uỷ Tất Vân Đào, làm sao có thể không biết lão bí thư của trấn Hạ Gia là người cố chấp cỡ nào.
Lão gia hỏa kia nửa đời người làm cán bộ cơ sở, tại trấn Hạ Gia trên có thể nói là nhất ngôn cửu đỉnh, ỷ vào phía sau có bí thư thị ủy Trình Chí Hoa làm chỗ dựa, thường ngày ngay cả Tất Vân Đào bí thư huyện uỷ ở trước mặt ông ta cũng phải cẩn thận.
Ngày hôm nay đi trăm tính ngàn, không ngờ rằng mấy người nước ngoài này lại kinh động đến Hạ Tụ Bảo.
"Hạ Quốc Thành, ông cần rõ ràng, mấy vị bạn bè ngoại quốc này là tới huyện Thuận An chúng ta đầu tư, dựa vào cái gì trấn Hạ Gia các người không cho tiến vào?"
Khẽ cắn môi, Mạc Trấn Hải ổn định tâm tư, qua được cửa trước mắt rồi nói sau.
Hạ Quốc Thành tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng liếc nhìn Hạ Quốc Lệ, trong lòng âm thầm sốt ruột, bọn họ cũng không ngờ rằng Mạc Trấn Hải đường đường là cục trưởng của huyện cục còn có thể đứng ra vì chuyện của những người nước ngoài này, càng công bố là nhận mệnh lệnh của huyện ủy.
Điều này làm cho hai người có chút như ngồi trên lưng cọp.
Dù sao Lục Duệ cũng không có nói cho bọn họ biết ở đây rốt cuộc có vật gì, do dự một chút, Hạ Quốc Thành mở miệng nói: "Mạc cục trưởng, ngài cũng đừng làm chúng tôi khó xử, tôi đã thông báo lão bí thư, phiền phức các người chờ một chút, ông ấy lập tức đến ngay."
Mạc Trấn Hải hơi ngẩn ra, nhìn thoáng qua Hoàng Hạo phía sau, lộ ra ý trưng cầu.
Hoàng Hạo ánh mắt chuyển động, thấp giọng nói cùng Dennis: "Ông chủ, bằng không chúng ta chờ người lãnh đạo kia đến xem? Dù sao bọn họ cũng không biết chúng ta là vì cái gì mà đến."
Dennis là một người Mỹ hơn ba mươi tuổi, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên một biểu tình gian trá, nhàn nhạt nói: " Hoàng thân ái, tuy rằng cậu đã từng là người Hoa Hạ, nhưng cậu vẫn không biết những người này, bọn họ sở dĩ ra sức lớn như vậy ngăn cản chúng ta, nguyên nhân cũng là hy vọng từ đó thu được chỗ tốt.
Chờ người lãnh đạo kia tới, nhớ cho bọn họ một ít chỗ tốt."
Hoàng Hạo gật đầu, kéo Mạc Trấn Hải nói: "Mạc cục trưởng, chúng ta chờ một chút."
Chính vào lúc này, Lục Duệ cùng Hạ Tụ Bảo mang theo rất nhiều người chạy tới.
"Hạ lão bí thư, ông đây là muốn làm gì hả? Sao đem ngoại thương từ chối ngoài cửa thế?"
Thấy Hạ Tụ Bảo đến đây, Mạc Trấn Hải vội vã đi tới hai bước, đi tới trước mặt của ông ta, dẫn đầu mở miệng nói.
Gã không ngu, so với việc để cho Hạ Tụ Bảo trách mình hướng về người nước ngoài trước, không bằng chụp mũ nhiễu loạn chiêu thương dẫn tư cho nhóm lãnh đạo của trấn Hạ Gia, như vậy cũng dễ nói.
Lục Duệ nhướng mày, nhất thời đối với vị Mạc cục trưởng lần đầu tiên gặp mặt không có hảo cảm, trong lòng nói ông rốt cuộc là người trong nước hả? Sao không hỏi xanh đỏ đen trắng, mở đầu liền chụp mũ? Bất quá cũng chính là vì câu nói này của Mạc Trấn Hải, khiến cho Lục Duệ tâm sinh cảnh giác đối với gã.
Người này, xem ra không đáng tin.
Hạ Tụ Bảo không để ý tới Mạc Trấn Hải, mà hướng về phía Hạ Quốc Thành chửi ầm lên nói: "Phế vật! Ngu ngốc! Bảo cậu trông chừng một ngọn núi mà cậu cũng làm không được, trong đầu cậu chứa phân người sao?"
Hạ Quốc Thành sửng sốt, nhưng thấy Lục Duệ chớp mắt với mình, lập tức rõ ràng lão bí thư đây là đang diễn trò, liền làm ra vẻ ủy khuất nói: "Cũng không thể trách tôi, ngài nói, trong núi này có bảo bối, người nước ngoài đều đã biết, bảo tôi trông coi, đừng cho người đoạt đi.
Tôi không phải đang giữ chỗ này sao?"
Hừ lạnh một tiếng, Hạ Tụ Bảo xoay người nói với Mạc Trấn Hải: "Mạc cục trưởng, lẽ ra cái này trong huyện nếu đã đáp ứng rồi, trong trấn chúng tôi không nên có ý kiến.
Thế nhưng cậu cũng thấy đấy, trấn Hạ Gia nghèo nhiều năm như vậy, thật sự là nghèo đến sợ.
Nếu không như vậ điy, cậu cùng mấy ông chủ ngoại quốc thương lượng một chút, cái hiệp ước này ký với chính phủ trấn chúng tôi, cậu xem như thế nào?"
Mạc Trấn Hải sửng sốt, tựa như không ngờ rằng Hạ Tụ Bảo náo loạn ra động tĩnh lớn như vậy dĩ nhiên chỉ là vì quyền đem ký hẹn đến tay chính phủ trấn, hơi do dự một chút, chợt nghe một bên Hoàng Hạo nói: "Nếu lão trưởng trấn có yêu cầu này, chúng tôi có thể đáp ứng." Dừng một chút, hắn còn nói thêm: "Hơn nữa vì biểu thị thành ý của chúng tôi, Dennis tiên sinh nguyện ý quyên tặng quý trấn một trăm ngàn nhân dân tệ."
Hạ Quốc Thành và Hạ Quốc Lệ vui mừng, liếc nhìn nhau, trong lòng nói vẫn là lão bí thư có biện pháp, chớp mắt đã kiếm được một trăm ngàn.
Ông lão gật đầu, nhìn Lục Duệ bên cạnh một chút, mỉm cười nói: "Vị này chính là trưởng trấn tân nhậm Lục Duệ đồng chí của trấn Hạ Gia chúng tôi, người ta là đại tài tử được đi học đại học.
Không phải có quy định sao, đảng uỷ quản nhân sự, chính phủ bắt kinh tế, chuyện chiêu thương dẫn tư là chính phủ quản, tôi sẽ không tham dự.
Các người có gì chuyện tìm Lục trưởng trấn bàn."
Mạc Trấn Hải sửng sốt, tựa như có chút kỳ quái Hạ Tụ Bảo đem Lục Duệ đẩy ra, nhưng thấy Lục Duệ đi vài bước tới trước mặt mình, thấp giọng nói: "Mạc cục trưởng, chuyện này Trình bí thư đã biết, ngài tự giải quyết cho tốt."
Những lời này vừa vào tai, Mạc Trấn Hải đầu óc nổ ầm một tiếng, cả người hơi có chút lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.
Trình Chí Hoa là ai? Đó là nhân vật nổi danh của tỉnh G thủ đoạn mạnh mẽ, nhiều lần đảm nhiệm thị trưởng và bí thư thị ủy.
Tin đồn lần này sau khi chấm dứt nhiệm kỳ sẽ điều nhiệm về làm thường vụ phó tỉnh trưởng tỉnh G, nếu như bị ông ta biết mình có cấu kết cùng những người nước ngoài này, Mạc Trấn Hải thậm chí không dám tưởng tượng, mình sẽ có kết cục như thế nào.
Cười khổ một chút, Mạc Trấn Hải đối với Lục Duệ lần đầu gặp mặt không khỏi sinh tâm kiêng kỵ, thấp giọng nói: "Lục trưởng trấn thủ đoạn thật nhanh!"
Lắc đầu, Lục Duệ nhàn nhạt nói: "Mạc cục trưởng nói quá lời, trấn Hạ Gia dù sao vẫn là chổ đảng lãnh đạo, ai không muốn đi lên một chút chứ?"
Mạc Trấn Hải gật đầu, cho rằng mình rõ ràng Lục Duệ sở cầu cái gì, xoay người nói với Hoàng Hạo: "Hoàng thư ký, lãnh đạo của trấn này muốn một phần chiến tích, ngài xem, nếu không chúng ta chờ một chút? Sau khi ký hẹn chấm dứt rồi lên núi?"
Hoàng Hạo đem lời nói của gã phiên dịch cho Dennis, Dennis lại cùng đồng bạn của mình thương lượng một chút, lúc này mới dùng tiếng Anh nói với Hoàng Hạo: " Hoàng thân ái, cậu xác định những người này không biết trên ngọn núi có cái gì, đúng không?"
Mỉm cười, Hoàng Hạo gật đầu nói: "Ngài yên tâm, ông chủ thân ái, thứ trong núi đối với phần lớn người Hoa Hạ mà nói căn bản là không hiểu cái gì, phỏng chừng cho dù bí thư thị ủy bọn