"Tôi phản đối" một thanh âm vang lên, khiến Lục Duệ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn lại, thì ra là bí thư Ủy ban chính pháp thành phố Thanh Giang Ngô Cương.
Ngô Cương là bí thư Ủy ban chính pháp, có uy vọng rất cao trong bộ môn công kiểm pháp thành phố Thanh Giang, tuy rằng không phải cục trưởng công an, nhưng cục trưởng công an thành phố lại là chiến hữu nhiều năm của hắn, quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, không tồn tại chuyện tranh quyền.
Hắn là được đề bạt vào thời kì của Bạch Kiến Nghiệp, không biết vì sao hôm nay bỗng nhiên đưa ra ý kiến phản đối.
" Đồng chí Trần Dương có vẻ hơi trẻ, anh ta vừa được lên phó thính không bao lâu, lúc này lại báo anh ta lên, tôi thấy rất bất lợi cho sự trưởng thành của đồng chínày.
" Nụ cười trên mặt Ngô Cương theo Lục Duệ là rất giả dối, rõ ràng là ngăn đường tấn thăng của người khác, nhưng ở trong miệng hắn lại như là đang giúp đỡ đối phương.
Lời nói của Ngô Cương vừa dứt, phó thị trưởng thường vụ La Xuân Kiều cũng ho khan một tiếng nói: "Bí thư Ngô nói cũng có lý, đồng chí Trần Dương dù sao đến thành phố Thanh Giang chưa lâu, rất nhiều công tác còn chưa quen thuộc, lúc này tùy tiện để anh ta tiến vào cuộc họp thường ủy, gánh thêm trọng trách, tôi thấy liệu có hơi nóng vội hay không
Đối với Lục Duệ mà nói, Trần Dương thượng vị là thế ắt phải làm, hắn đã đả thông quan hệ ở tỉnh lý, nếu như ở thành phố Thanh Giang xảy ra sự cố, thế chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư? Tuy rằng không biết Ngô Cương này vì sao lại tự dưng nhảy ra, Lục Duệ Lục Duệ đã hạ quyết tâm, bất chấp tất cả mọi giá phải đẩy Trần Dương lên, cho dù để lộ con bài chưa lật của mình cũng được.
"Tôi thấy mọi người có chút nghĩ quá rồi, ý tứ của tôi chỉ là để đồng chí Trần Dương tiến vào danh sách đề cử thôi, chứ không nói để anh ta vào cuộc họp thường ủy, thế hình cũng cũng không có vấn đề gì.
" Sắc mặt Lục Duệ trầm xuống, có chút không vui nói.
Bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương nhướng mày, nhìn thoáng qua La Xuân Kiều và Ngô Cương, mắng thầm mắng thầm không thôi, sao không nghĩ lại xem giờ là lúc nào còn làm cái chuyện tranh đoạt vô vị như vậy, thị lý xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ còn thực sự cho rằng tỉnh lý sẽ để mặc cho thành phố Thanh Giang tự đề cử nhân tuyển thường ủy tân nhiệm à? Huống chi hiện tại Ủy ban kiểm tra tỉnh vẫn chưa kết thúc điều tra vụ án Quan Phúc Cát và Mã Xuân Hòa, quỷ mới biết được còn kéo thêm người nào nữa không, dưới loại tình huống này vẫn chưa biết thu liễm, quả thực là tự tìm tử lộ.
Có điều hắn cũng không có cách nào, phía sau La Xuân Kiều là bí thư Ủy ban chính pháp tỉnh La Xuân Hạc, phía sau Ngô Cương là thư ký trưởng tỉnh ủy Bạch Kiến Nghiệp, có hai bức đại phật này, cho dù là Hoàng Hiểu Dương cũng đành chịu không nói gì được.
Trầm ngâm một chút, Hoàng Hiểu Dương thản nhiên nói: "Đồng chí Lục Duệ đừng kích động, đồng chí Ngô Cương cũng chỉ đề xuất một chút ý kiến thôi.
"
Hừ một tiếng, Lục Duệ không mặn không nhạt nhìn thoáng qua Ngô Cương: "Trẻ tuổi thì sao? Trẻ tuổi thì lại không thể phục vụ cho nhân dân à? Tôi còn chẳng lớn tuổi hơn đồng chí Trần Dương, có phải tôi cũng không có tư cách này hay không?"
Mọi người lập tức hiểu được, chẳng trách Lục Duệ nổi giận, cho rằng một câu trong lúc vô tình của Ngô Cương đã chạm tới thần kinh mẫn cảm của Lục Duệ, quả thực không sai, Lục Duệ còn chưa tới ba mươi, cũng đã làm tới vị trí cấp phó thính, so với Trần Dương thì còn nhỏ tuổi hơn, nếu như thực sự Ngô Cương nói như vậy, chẳng phải là vỗ vào mặt Lục Duệ à? Người ta không nổi giận mới lạ.
Ngay cả Ngô Cương cũng có chút xấu hổ, hắn cũng không phải kẻ ngốc, sao lại không nghĩ ra, Lục Duệ đã nói tới nước này, ý tứ rất rõ ràng, Ngô Cương anh nói Trần Dương trẻ tuổi không có kinh nghiệm, thế có phải cũng khinh thường Lục Duệ tôi không?
Có chút xấu hổ nhìn Lục Duệ một cái, Ngô Cương xin lỗi nói: "Bí thư Lục, tôi không phải có ý đó.
"
Lục Duệ không chút khách khí ngắt lời Ngô Cương: "Bí thư Ngô không cần áy áy, tôi đâu có nói anh.
"
Ngô Cương bị lời nói không chút nể tình của cho khiens cho đỏ mặt, vừa định lên tiếng thì liền nghe thấy trưởng ban tuyên truyền Lý Giang Nam cười ha ha nói: "Tôi thấy mọi người đừng tranh cãi nữa, không phải chỉ là vấn đề nhân tuyển thôi à, báo lên thì báo lên, cứ để tỉnh ủy quyết định, việc gì phải so đo với nhau thế?"
Lý Giang Nam nổi danh là người hiền lành trên cuộc họp thường ủy, luôn không tranh với đời, dưới tình hình chung hắn giữ thái độ chỉ đối việc không đối người, hơn nữa ở tỉnh ủy cũng có quan hệ, bình thường các thường ủy khác cũng đều khá là nghe theo lời hắn, lúc này hắn ra mặt làm người hoà giải, tất nhiên là rất có hiệu quả.
Ngô Cương tức giận bất bình hừ một tiếng không nói gì, Lục Duệ thì đạt được mục đích của mình, tất nhiên cũng lại cầm chén trà lên uống.
Ánh mắt Hoàng Hiểu Dương quét một vòng trong phòng họp, thản nhiên nói: "Vậy chuyện này quyết định như vậy đi, trưởng phòng Sở anh châm chước một chút rồi mau chóng báo lên nhân tuyển.
"
Sở Kiếm gật đầu đáp ứng.
Hội nghị tiến hành thảo luận đề tài thứ hai, Hoàng Hiểu Dương ý vị thâm trường nhìn Lục Duệ, có chút nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Bí thư Lục, đề nghị này của anh có phải nên cân nhắc một chút hay không?"
Lục Duệ buông chén trà, thản nhiên cười nói: "Bí thư Hoàng, tôi đã trải qua thâm tư thục lự rồi, khu cao tân muốn phát triển thì nhất định phải phá rồi sau đó lại lập.
"
"Hay cho một câu phá rồi sau đó lại lập.
" Hoàng Hiểu Dương không phải lãnh đạo chỉ nói chứ không luyện, cũng là từ cơ sở một bước đi lên, đã từng nắm kinh tế hắn tất nhiên minh bạch ý tứ bên trong lời nói của Lục Duệ, nhưng vị trí hiện tại lại khiến hắn không thể không đứng ở thế đối lập với Lục Duệ, cười khổ, Hoàng Hiểu Dương chậm rãi nói: "Đề nghị của Bí thư Lục là muốn tinh giản cơ cấu khu vườn công nghiệp Thần Quang, hơn nữa bỏ cũ thay