"Bí thư Lục, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ khu cao tân khu cao tân." Ngồi trên sô pha nhà Lục Duệ, Quản Chi Trung nghiêm túc cam đoan với Lục Duệ.
Lục Duệ cười cười, nhìn Quản Chi Trung nói: "Không phải tôi yên tâm, mà là để nhân dân thành phố yên tâm."
Sắc mặt Quản Chi Trung có chút đỏ lên, vẻ mặt cảm kích nói: "Bí thư Lục, không chỉ để nhân dân toàn thành phố yên tâm, cũng phải để ngài yên tâm đã, Quản Chi Trung tôi mấy năm nay không dễ sống, nếu không có bí thư Vương chiếu cố tôi, chắc chứ phó huyện trưởng cũng đã sớm để người ta tóm lấy rồi, nếu không có ngài lần này...!Tôi...!Đại ân đại đức của Ngài tôi cả đời không dám quên."
Lục Duệ tươi cười, nhìn Quản Chi Trung nói: "Nói thật, bản thân tôi cũng không biết để anh làm phó chủ nhiệm hội quản ủy rốt cuộc sẽ thế nào, có lẽ không lâu nữa anh lại sẽ hận tôi ấy."
Quản Chi Trung sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn Lục Duệ và Vương Triển Bằng.
Lục Duệ nhìn thoáng qua Vương Triển Bằng, lại nhìn Quản Chi Trung, sắc mặt dần dần nghiêm túc nói: "Trên cuộc họp thường ủy tôi đề xuất anh, người khác chỉ cần không ngốc sẽ có thể nhìn ra tôi và bí thư Vương là một nhóm, mà anh từ nay về sau trên gáy chẳng khác nào dán nhãn của chúng tôi, phải biết rằng thành phố Thanh Giang hiện tại nguy cơ tứ phía, anh bị người ta coi là người của Lục Duệ tôi, chẳng khác nào sẽ là thịt bày trên thớt, rất nhiều người đều chảy nước miếng chờ hạ dao."
Lời này của Lục Duệ thật ra cũng không khoa trương chút nào, khác với Vương Triển Bằng, hắn ở thành phố Thanh Giang nhiều năm, hơn nữa lại là phó bí thư thị ủy, sau khi liên hợp với Lục Duệ, trên cuộc họp thường ủy cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ, người khác cho dù có suy nghĩ gì cũng phải cân nhắc đã mới dám động thủ với hắn, nếu không một kích không thành, sự phản kích của Lục Duệ và Vương Triển Bằng cũng sẽ khiến đối phương ăn không tiêu.
Mà Quản Chi Trung thì khác, đơn vị mới nhân sự mới, những đầu não nhìn hắn không thuận mắt sẽ tìm hắn gây phiền phức.
Thật ra Lục Duệ vốn không cần gấp đưa Quản Chi Trung lên như vậy, hoàn toàn có thể đợi sau khi loạn loạn hiện tại của thành phố Thanh Giang ổn định đã rồi mới làm, nhưng Lục Duệ lại làm ngược lại, trực tiếp nhân dịp Ngô Cương bị song quy, đám người Hoàng Hiểu Dương và La Xuân Kiều thất thố bổ nhiệm Quản Chi Trung, khiến tất cả mọi người biết mình và Vương Triển Bằng liên thủ, trong đây cũng mang ý tứ khảo nghiệm Quản Chi Trung, xem hắn có biện pháp nào dưới tình huống địch vây bốn phía mà đứng vững chân hay không, nếu như hắn thực sự có bản lĩnh này, làm hội quản ủy khu cao tân thật sinh động, vậy Lục Duệ có thể yên tâm giao khu cao tân cho hắn.
Dù sao mình là phó bí thư thị ủy, danh nghĩa chủ nhiệm hội quản ủy khu cao tân này cũng chỉ là trên danh nghĩa, không thể đặt trọng tâm công tác vào khu cao tân được, hơn nữa Lục Duệ tự tin có nhiều xí nghiệp như vậy đặt ở khu cao tân, chỉ cần năng lực công tác của Quản Chi Trung khá là hoàn toàn có thể phát triển được khu cao tân.
Thấy Lục Duệ trịnh trọng dặn dò mình như vậy, Quản Chi Trung cũng hiểu rõ khu cao tân khẳng định là một lôi khu, trước tiên không nói tới cục diện rối rắm đám người đó hội quản ủy trước kia lưu lại phải thu thập như thế nào, chỉ cục diện phức tạp rắc rối của thị lý hiện tại đã đủ để mình ứng phó rồi.
Có điều nghĩ đến lời dặn của Vương Triển Bằng trước kia, hắn lập tức nói: "Bí thư Lục ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến ngài và lão lãnh đạo thất vọng, nhất định sẽ phối hợp tốt với đồng chí Vương Bình Nguyên, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ của khu cao tân mà tổ chức giao cho."
Lục Duệ cười cười gật đầu: "Anh có thể nghĩ như vậy là rất tốt." Nói xong, hắn nhìn về phía Vương Triển Bằng: "Người bí thư Triển bằng đề cử, không tồi, không tồi."
Vương Triển Bằng cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Xử lý xong chuyện khu cao tân, vốn Lục Duệ định tĩnh tâm rồi chuẩn bị chuyện chiêu thương dẫn tư.
Không ngờ kế hoạch không biến hóa nhanh, hôm nay Lục Duệ đang định tới khu cao tân thị sát thì liền nhận được điện thoại của bí thư Ủy ban kiểm tra thành phố Diêm Quang Minh.
Bí thư Lục, phiền anh tới văn phòng tôi một chút." Giọng nói của Diêm Quang Minh giọng nói nghiêm túc.
Duệ hơi ngây ra một thoáng, buông điện thoại đứng dậy tới văn phòng của Diêm Quang Minh, văn phòng của hai người cũng không xa nhau, cho nên rất nhanh đã tới.
Đẩy cửa văn phòng, Lục Duệ lập tức ngẩn ra, xuất hiện ở trước mặt hắn là mấy nam nhân mình không biết, người cầm đầu cũng rất quen mặt, nghĩ tới nghĩ lui, Lục Duệ lúc này mới nhớ ra, người nọ là phó bí thư Ủy ban kiểm tra Ủy ban kiểm tra Quách Bảo Ngọc.
" Bí thư Diêm, anh tìm tôi có việc gì à?" Lục Duệ trấn định tự nhiên hỏi, Quách Bảo Ngọc khẳng định không phải tìm mình gây phiền toái, nếu thật sự là có thì Trần Bân cũng sẽ thông tri trước, quan trọng hơn quan trọng hơn, Lục Duệ nghe Thạch Quang nhắc tới, Quách Bảo Ngọc là tổ trưởng tổ chuyên án của Ủy ban kiểm tra tỉnh phụ trách vụ án điều tra Mã Xuân Hòa.
Sắc mặt Diêm Quang Minh nghiêm túc, Lục Duệ Lục Duệ nói: "Có chuyện cần anh hiệp trợ, đây là quyết định của tỉnh ủy, cần giữ bí mật."
Lục Duệ ngẩn ra, có điều vẫn gật đầu nói gật đầu nói: "Vậy tôi chuẩn bị một chút."
Diêm Quang Minh gật đầu: "Không cần dẫn thư ký, tình huống cụ thể anh trên đường cứ trao đổi với bí thư Quách, bên thị ủy anh tự tìm cớ đi."
Nhướng mày, có chút có chút kinh ngạc hỏi: "Ngay cả với thị trưởng Tả và bí thư Hoàng cũng phải giữ bí mật sao!"
Diêm Quang Minh gật đầu: "Trừ tôi ra, không ai biết anh đi đâu, đây là yêu cầu của tỉnh ủy." Dừng một chút, sắc mặt hắn hơi dịu đi: "Bí thư Lục xin yên tâm, không phải áp dụng biện pháp với anh, là có chuyện này cần anh đi xem một chút, nếu như anh không tin, có thể gọi điện thoại cho bí