Lục Duệ sắc mặt âm trầm bước ra ngoài bệnh viện, Lý Giang Nam và Trần Dương đi cùng hắn, theo sau là một đám lãnh đạo huyện chính phủ huyện ủy huyện Đông Lâm sắc mặt tái mét.
Huyện thành Đông Lâm cũng không lớn, mọi người rất nhanh đã ngồi xe tới trước cửa cục giáo dục huyện Đông Lâm.
Đập vào mắt đám người Lục Duệ là một tòa nhà màu trắng, độ cao kiến trúc mười tầng khiến Lục Duệ xem ngẩng đầu nhìn không nhịn được oán thầm.
" Diện tích của tòa nhà này là bao nhiêu? Đầu tư bao nhiêu?" Lục Duệ hỏi.
Ngô Lương Ở bên cạnh trán túa mồ hôi, chỉ có thể run giọng giới thiệu: "Tổng diện tích hai vạn mét vuông, tổng đầu tư 2300 vạn đồng.
Trong đó tổng diện tích ký túc xá là 1,5 vạn mét vuông, đầu tư 1500 vạn đồng, diện tích kiến trúc tổng họp là 5000 mét vuông, đầu tư 800 vạn."
Lục Duệ nhướng mày, không nói thêm gì nữa, mà là cất bước vào tòa nhà cục giáo dục huyện, nhìn trang trí xa hoa tới cực điểm bên trong, sắc mặt Lục Duệ càng lúc càng âm trầm, khi đi đến một văn phòng, Lục Duệ chỉ chỉ vào văn phòng hỏi: "Người nào làm việc ở đây?"
Ngô Lương nói: "là phó trưởng ban ban nhân sự cục giáo dục chúng tôi."
Ngẩng đầu nhìn biển ở trên cửa, Lục Duệ quay đầu bật cười với Lý Giang Nam: "Trưởng Ban lý, cả anh và tôi đều không bằng."
Sắc mặt Lý Giang Nam lúc này cũng âm trầm, nghe vậy thì tức giận nói: "Đúng vậy, đâu chỉ không bằng, quả thực là còn kém rất xa."
Nói xong, hắn xoay người nói với một người sau lưng mình: "Lão Triệu, nhật báo Thanh Giang các anh phải ghi lại, nhìn thấy không, văn phòng của một cán bộ cấp khoa so với văn phòng của hai thường ủy chúng tôi còn xa hoa hơn, xem ra kinh tế huyện Đông Lâm phát triển rất nhanh."
Mọi người của Huyện Đông Lâm sắc mặt nháy mắt biến thành gan lợn, lời này của Lý Giang Nam không phải là tán dương, đó là rõ ràng muốn thu thập huyện Đông Lâm.
Bí thư huyện ủy Vu Hạo Dương đã từ chỗ cục trưởng Hà của cục vệ sinh biết được một bộ phận tình huống, lúc này sắc mặt nhìn hai người Ngô Lương và Mai Đức, hận không thể thiên đao vạn quả hai tên xấu này, ngàn vạn lần không ngờ, chuyện lại hỏng trên người hai bọn họ.
Há miệng thở dốc, Vu Hạo Dương run giọng nói: "Bí thư Lục, bộ trưởng, đây là huyện ủy huyện chính phủ chúng tôi thất trách, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc kiểm điểm."
Lục Duệ nhìn thoáng qua vị bí thư Vu này, thản nhiên nói: "Vấn đề Huyện Đông Lâm kiểm điểm hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ là tò mò, một cục giáo dục huyện có cần phải xây thế này không?"
Nghiêng đầu nhìn về phía Lý Giang Nam, Lục Duệ nói: "Tôi cảm thấy chuyện này nên báo cáo một chút với thị trưởngTả và bí thư Hoàng, anh thấy sau trưởng ban Giang Nam?"
Lý Giang Nam nghiêm túc gật đầu: "Tôi đồng ý, phòng đốc tra thị ủy và cục thẩm kế nên phái người tiến hành điều tra."
Khi nói chuyện, Lục Duệ lấy di động ra, trước mặt đám người Vu Hạo Dương bấm số của bí thư thị ủy Thanh Giang Hoàng Hiểu Dương."
"Bí thư Hoàng à? Tôi là Lục Duệ." Lục Duệ khách khí nói.
Hoàng Hiểu Dương sửng sốt, hắn nghe nói Lục Duệ mấy ngày nay cùng Lý Giang Nam tới huyện Đông Lâm, đối với chuyện này hắn cũng không quan tâm, dù sao ổn định cục diện thị lý mới là đại cục, về phần Lục Duệ làm gì ở bên dưới đều là thứ yếu.
Nhân mấy ngày Lục Duệ rời khỏi nội thành, Hoàng Hiểu Dương và La Xuân Kiều đã trao đổi ý kiến, đuôi nên dọn đều dọn rồi.
Tập đoàn Yến Bắc rời khỏi khu cao tân, hơn nữa đã trả lại cho thị chính phủ khoản di dời lúc trước nợ, không chỉ như thế, Hoàng Hiểu Dương vô cùng dứt khoát tỏ ý kiến với La Xuân Kiều, về sau không hy vọng ở khu cao tân nghe thấy tin tức có người gây trở ngại cho Lục Duệ.
Rất rõ ràng rất rõ ràng, Hoàng Hiểu Dương làm như vậy chắc được anh trai bày mưu đặt kế, tỉnh lý hiện tại đang ở thời khắc từng thời từng khắc, thành phố Thanh Giang rốt cuộc sẽ đi con đường nào, cục diện sẽ biến hóa như thế nào, hoàn toàn quyết định bởi kết quả đánh cờ của tỉnh thành.
Nếu như đám người anh trai có thể bình yên vượt qua cửa ải khó khăn lần này, vậy thành phố vẫn là thế lực của La hệ đại, ngược lại nếu như tỉnh lý xảy ra vấn đề, vậy có nghĩa là lúc Lục Duệ và Tả Thiên Nhai quật khởi.
Có điều La Xuân Kiều không lo lắng, mình dã sai người làm xong chuyện đó, cho dù có chuyện to bằng trời th cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
" Đồng chí Lục Duệ, có chuyện gì à? Nghe nói các anh đang khảo sát tình huống giáo dục ở huyện Đông Lâm, huyện Đông Lâm là huyện nghèo, tình huống giáo dục rất có vấn đề." Hoàng Hiểu Dương có chút nghi hoặc khó hiểu với cú thình lình này của Lục Duệ, nhưng vẫn cười ha ha nói.
Lục Duệ mỉm cười nói: "Bí thư Hoàng, ngài đừng nói như vậy, tình trạng giáo dục của huyện Đông Lâm này tuy rằng không được tốt lắm, nhưng khí phái của cục giáo dục thì rất ghê."
Hoàng Hiểu Dương ngẩn ra: "Cục giáo dục? Là sao?"
Lục Duệ nói: "TRụ sở cục giáo dục Huyện Đông Lâm bỏ hai ngàn ba trăm vạn để xây, văn phòng của một cán bộ cấp khoa không ngờ cũng tới hai mươi mét vuông, ha ha, bí thư Hoàng, anh và tôi đều không bằng đâu, trưởng ban Lý vừa rồi theo tôi tới trụ sở xa hoa này, tôi thấy trụ sở làm việc của thị ủy và thị chính phủ chúng ta có cộng lại cũng không đáng giá bằng tòa nhà này."
Nghe đến đây, Hoàng Hiểu Dương còn không rõ có chuyện gì thì cũng uổng làm tới bí thư thị ủy.
"Không tồi, thật là không tồi." Hoàng Hiểu Dương cắn răng nói: "Bí thư Lục, anh đưa điện thoại cho bí thư huyện ủy Đông Lâm Vu Hạo Dương, tôi muốn nói với hắn vài câu."
Lục Duệ cười cười, đưa điện thoại cho Vu Hạo Dương nói: "Đồng chí Vu Hạo Dương, bí thư thị ủy Hoàng có chỉ thị cho anh."
Vu Hạo Dương sắc mặt trắng bệch, có chút run run tiếp lấy điện thoại, đặt ở bên tai, cung kính nói: "Bí thư Hoàng, tôi là Vu Hạo Dương."
"Vu Hạo Dương, anh làm bí thư huyện ủy tốt lắm." Giọng nói Hoàng Hiểu Dương mang theo một tia lãnh, qua điện thoại, truyền vào trong thân thể Vu Hạo Dương, khiến hắn không nhịn được rùng mình một cái.
Bí thư Hoàng, chuyện là như vầy,