Đối mặt với một đám quần chúng sắc mặt đau khổ, Lục Duệ vái, vái thật sâu.
"Tôi là phó bí thư thị ủy Thanh Giang Lục Duệ, bởi vì công tác của chúng tôi không tận trách, tạo thành hậu quả nghiêm trọng, mang đến đau xót khó có thể xóa nhòa cho gia đình các vị, lúc này, tôi thực sự xin lỗi mọi người."
Chậm rãi ngẩng đầu, Lục Duệ chậm rãi nói: "Yêu cầu của các anh tôi đã nghe, các anh yêu cầu thương nhân khai phá bồi thường ba mươi vạn, tôi hiện tại xác định một chút, đây có phải yêu cầu của các anh hay không, còn có điều kiện nào khác không?"
Lão nhân cầm đầu tựa hồ là có quyền uy nhất ở đây, hắn gật đầu: "Bí thư, chúng tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ muốn một công đạo, mạng của cha tôi chỉ đáng ba vạn đồng, thương nhân khai phá cũng quá hắc tâm rồi, rõ ràng không coi dân quê chúng tôi là người, rõ ràng khi dễ chúng tôi, hôm nay chúng tôi tìm tới thị ủy, chính là muốn thị ủy cho một câu trả lời, bọn họ làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Nếu xử lý công bằng, chúng tôi sẽ công nhận, xử lý không công bằng thì cho dù xin cơm tới kinh thành thì chúng tôi cũng phải kiện."
Sắc mặt Lục Duệ nghiêm túc, không nói được một câu, lão nhân này nói đúng, bất kể là thế nào, một người chết, đó là một sinh mệnh, yêu cầu bồi thường ba mươi vạn thật ra một chút cũng không nhiều, nói cách khác, bản thân Lục Duệ cũng tiếp xúc qua không ít ví dụ thực tế, tình huống phòng đốc tra tỉnh ủy hàng năm phải xử lý loại án bồi thường này rất nhiều, bình thường đều là bốn năm mươi vạn, thậm chí còn cao hơn, chỉ là để đối phương có thể thu cờ cất trống không truy cứu.
Mà hiện tại những nông dân này yêu cầu bồi thường ba mươi vạn, có thể nói là hợp với tình lý.
Chuyện lần này của Tập đoàn Yến Bắc, không phải bất ngờ, mà là sự cố, thuộc loại do công tác sơ sẩy tạo thành, đừng nói ba mươi vạn, cho dù người ta mở miệng đòi năm mươi vạn, sáu mươi vạn cũng đúng.
Nghĩ đến đây, Lục Duệ định trước tiên dàn xếp ổn thỏa đã, dù sao giờ là sáng sớm, ầm ĩ ở cửa trụ sở thị ủy như vậy cũng không hay.
Lục Duệ ho khan một tiếng: "Nếu như mọi người tin tôi, hôm nay tôi ở đây cam đoan với mọi người, chuyện này cứ giao cho tôi, trong vòng 3 ngày, tôi nhất định sẽ lấy đủ khoản bồi thường cho các anh.
Nếu bọn họ không đưa thì tôi dẫn các anh đi đòi."
Dừng một chút, Lục Duệ lại hòa ái nói: "Có điều hiện tại, xin mọi người lý giải một chút, nơi này là trụ sở thị ủy, là nơi làm việc, mọi người ầm ỹ như vậy sẽ ảnh hưởng tới công việc bình thường của chính phủ, mà hơn nữa cũng tạo thành ảnh hưởng không tốt, coi như tôi xin mọi người, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng giải quyết, mọi người đi về trước, cho tôi ba ngày thời gian để giải quyết vấn đề, được chứ?"
Lão nhân hoài nghi nhìn về phía Lục Duệ: "Sau Ba ngày nếu như vẫn chưa giải quyết được, anh sẽ dẫn chúng tôi đi đòi tiền?"
Lục Duệ cười: "Đúng vậy, trong vòng 3 ngày, tập đoàn Yến Bắc không trả chỗ tiền này, tôi tự mình dẫn mọi người đi đòi."
Người đó gật đầu: "Có những lời này của bí thư Lục, chúng tôi yên tâm rồi, ba ngày sau chúng ta gặp lại."
Nói xong, hắn dứt khoát xoay người, hô hào các hương thân đi theo: "Các hương thân, chúng ta đi về trước, tin chính phủ nhất định sẽ cho câu trả lời thuyết phục cho chúng tôi."
Mắt thấy đám người đang tụ tập chậm rãi tản đi, Lục Duệ lúc này mới thở phào một cái, quay đầu nhìn lái xe tiểu vương và thư ký Lý Giang, chỉ thấy hai người đang khoa tay múa chân chỉ vào đồng hồ, ra hiệu cho Lục Duệ cuộc họp thường ủy sắp bắt đầu rồi.
Lục Duệ cười khổ, lắc đầu đi vào bên trong trụ sở thị ủy, vừa đi vừa một bên, bấm số điện thoại của bí thư huyện ủy Tân Hóa Tề Quốc Phát.
Tề Quốc Phát trước đó đã gặp mặt Lục Duệ.
Lúc trước Lục Duệ khi còn là chủ nhiệm phòng đốc tra, suất lĩnh tổ điều tra phòng đốc tra tỉnh ủy tới thành phố Thanh Giang điều tra vấn đề xuất hiện trong lúc tập đoàn Yến Bắc khai phá hồ Thủy Kính, mà vị trí cụ thể của hồ Thủy Kính chính là ở cảnh nội huyện Tân Hóa, khi đó Tề Quốc Phát còn là huyện trưởng chính phủ huyện Tân Hóa, mà bí thư huyện ủy thời đó chính là trưởng phòng tổ chức thị ủy Thanh Giang đương nhiệm Sở Kiếm.
Về sau điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Thanh Giang, Sở Kiếm vào thị ủy, Tề Quốc Phát thành bí thư huyện ủy.
Nhận được điện thoại của Lục Duệ, Tề Quốc Phát cũng rất bất ngờ, nhiệt tình nói: "Là bí thư Lục à, có chỉ thị gì vậy?"
Lục Duệ cũng lười nói lời thừa với hắn, đi thẳng vào vấn đề lạnh lùng nói: "Bí thư Tề, anh làm ăn thế nào vậy? Huyện chính phủ huyện ủy Tân Hóa Các anh còn có sức khống chế không, tập đoàn Yến Bắc làm di dời, chết người thì không nói, không ngờ còn để người ta chạy đến trụ sở thị ủy khiếu oan, các anh đúng là rắp tâm muốn lãnh đạo thị ủy ấm ức mà, tôi thấy lãnh đạo huyện Tân Hóa rất có năng lực."
Hai người cũng không phải là cùng một phe phái, Tề Quốc Phát thân là tâm phúc một tay Hoàng Hiểu Dương đề bạt lên, là người tuyệt đối không có khả năng dựa vào mình, Lục Duệ không có lý do gì nể mặt hắn, hắn đứng trên đạo lý, có gì mà phải sợ.
Nghe thấy Lục Duệ quát tháo, trong lòng Tề Quốc Phát căng thẳng, lập tức có chút khẩn trương, hắn biết trong sự kiện của tập đoàn Yến Bắc cất giấu điều gì, trầm ngâm một chút, Tề Quốc Phát dùng khẩu khí cực kỳ nghiêm túc nói với Lục Duệ: "Bí thư Lục, tình huống là như vầy, chuyện này có chút đặc thù, có điều ngài yên tâm, huyện Tân Hóa chúng tôi có thể xử lý tốt chuyện này."
"Xử lý tốt?" Lục Duệ cười lạnh một tiếng, nghĩ đến ví dụ chính phủ địa phương đối đãi với quần chúng khiếu