"Bên trái, bên trái một chút, lại không bắt được rồi, chú ngốc quá đi."
"Tiểu nha đầu, lại nào, hôm nay chú nhất định phải bắt được con chó con này."
Trong sân chơi, Lục Duệ và Trịnh Tú Tinh một lớn một ngồi trước một cái máy khều gấu bông, vẻ mặt hưng phấn đó không thể nhìn ra hắn là đại nhân vật chấp chưởng quyền bính một phương, ngược lại giống với người cha dẫn con nhỏ đi chơi hơn.
Trịnh Tú Nghiên đứng phía sau em gái và Lục Duệ không xa, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thời gian không biết qua bao lâu, khi Trịnh Tú Nghiên sắp mất kiên nhẫn.
"Được rồi, sang trái thêm một chút, chính là nơi này, đúng rồi, chú, mau ấn đi.
A bắt được rồi." Trịnh Tú Tinh hoa chân múa tay vui sướng chỉ huy Lục Duệ, cái tay móc bằng máu đáng hận tới cực điểm, cuối cùng sau khi lãng phí vô số lần một đồng tiền của Lục Duệ thì đã thành công khều trúng một lần.
Lục Duệ vẻ mặt kiêu ngạo nhìn tiểu nữ hài nhi trước mặt đang kéo tay mình nhảy nhót, thuận tay từ trong cái phễu lấy con chó bông ra rồi đưa cho Trịnh Tú Tinh, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Trịnh Tú Nghiên sớm đã đứng xem tới bực mình bất đắc dĩ lắc đầu, nhắc: "Hơn một tiếng đồng hồ mới gắp trúng được một lần, có gì mà vui, hơn nữa, tiền bỏ ra để gắp đủ để mua mấy chục con, đúng là chưa gặp ai ngốc như vậy."
"Chú, chúng ta chơi bắn súng đi?" Trịnh Tú Tinh vô cùng cao hứng nói với Lục Duệ.
"Khụ khụ, khụ khụ..." Lục Duệ ho khan, thuận theo ánh mắt của tiểu nha đầu, nhìn thấy một cái máy trò chơi bắn súng, vươn tay lau mồ hôi trên trán, Lục Duệ gật đầu nói: "Được rồi, chú chơi với cháu, có điều cháu biết chơi trò này không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Tú Tinh câng lên: "Cháu thấy người khác chơi rồi."
Lục Duệ chán nản, hắn biết, với gia cảnh của Trịnh Nho, chịu không thể dẫn hai con gái tới đây chơi, rất nhiều lúc chỉ có thể dẫn họ đi dạo xem, cảm thụ không khí một chút, đối với những hạng mục trò chơi phí đắt thì chỉ có thể chùn bước.
Cười cười, Lục Duệ đầy yêu thương xoa đầu Trịnh Tú Tinh, quay đầu nói với Trịnh Tú Nghiên đi theo phía sau hai người: "Tú Nghiên, chơi cùng nhé?"
"Gì cơ?" Trịnh Tú Nghiên sửng sốt, nhìn Lục Duệ với vẻ mặt khó hiểu.
Lục Duệ cười cười, vươn tay chỉ chỉ máy trò chơi bắn súng: "Cùng nhau chơi đi, tôi và Thủy Tinh một bên, cô một bên."
Nói xong, xoa đầu Trịnh Tú Tinh: "Chị gái chơi với chúng ta nhé, được không?"
Trịnh Tú Tinh vỗ tay cười nói: "Tốt, tốt, chị gái, chơi nào?"
Trịnh Tú Nghiên có chút ngây ngốc bị em gái trước máy chơi game, Lục Duệ chạy tới trả tiền xong, một tay ôm lấy tiểu Thủy Tinh rồi cười với Trịnh Tú Nghiên: "Bắt đầu đi, người thua phải phụ trách rửa bát buổi tối."
Trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, Trịnh Tú Nghiên nhìn bóng dáng của Lục Duệ, lại phát hiện nam nhân này lúc này đang hô to gọi nhỏ dẫn em gái chơi rất vui.
"A, bên trên có một một cái khác, bên dưới cũng có." Lục Duệ chỉ vào màn hình hô, không hề nhìn ra là quan viên thân ở địa vị cao, Trịnh Tú Nghiên cười cười, có lẽ có thể gặp gỡ hắn, thật là duyên phận của mình và em gái.
Trong cửa hàng KFC, Lục Duệ mỉm cười nhìn tiểu Thủy Tinh đang cố gắng chiến đấu với một cái đùi gà, nói với Trịnh Tú Nghiên ở bên cạnh: "Về sau mỗi tháng dẫn nó đi ăn thứ này một lần được rồi, thứ này không tốt, thỉnh thoảng hẵng ăn."
Trịnh Tú Nghiên im lặng gật đầu, đối với lời nói của Lục Duệ cô ta không có ý kiến gì, tiểu hài tử ăn nhiều thứ này không tốt, cô ta đọc không ít sách, tất nhiên biết KFC này ở nước Mỹ thật ra chính là thực phẩm rác rưởi, thức ăn nhanh thì có dinh dưỡng gì, chỉ có ở Hoa Hạ mới có thể được cho là thứ tốt.
" Hừ, đồ nhà quê, ăn không nổi thì cứ nhận, còn giả vờ giả vịt."
Lục Duệ cau mày, ngẩng đầu nhìn, phát hiện một nữ nhân nói chừng hơn hai mươi vừa lên tiếng, đối diện cô ta là một nam nhân trung niên, xem ra là bạn của cô ta.
Lắc đầu, nhìn thoáng qua nữ hài tử trang điểm rõ đậm này, lại quan sát một chút nam nhân tuổi đủ để làm cha cô ta, nhưng hai người lại đeo một đôi nhẫn kim cương tình yêu kia, Lục Duệ lặng lẽ cười, không nói gì, với thân phận của hắn, đối với loại người như vậy thật sự là không có gì để nói.
Sắc mặt của Trịnh Tú Nghiên thì lập tức trầm xuống, Lục Duệ không bận tâm là vì thân phận của Lục Duệ sờ sờ ra đó, cô ta thì không dễ tính như vậy, đôi mi thanh tú nhíu lại, Trịnh Tú Nghiên nghiêm mặt vừa định lên tiếng thì liền nhìn thấy Lục Duệ xua tay với mình, thản nhiên nói: "Thôi, đừng chấp nhặt với bọn họ."
"Nhưng..." Trịnh Tú Nghiên có chút không cam lòng trừng mắt lườm nữ nhân đó một cái, đối phương coi mình thế nào cũng không sao cả, nhưng nói Lục Duệ và em gái như vậy, khiến cho trong lòng cô ta thầm bất mãn.
Mỉm cười, Lục Duệ nói: "Thầy của cô không dạy cô à? Ếch ngồi đáy giếng, đừng bận tâm."
Trịnh Tú Nghiên cười một tiếng, lời nói của Lục Duệ cô ta tất nhiên minh bạch, không ngờ người đường đường là bí thư thị ủy này không ngờ cũng biết dùng cổ văn để châm chọc người khác.
Nam nhân đối diện nữ nhân đó cau mày, nhìn xoáy vào Lục Duệ, nhưng không nói gì.
Cười ha ha, Lục Duệ cũng coi trọng nam nhân đó hơn, dù sao có thể nhịn như vậy cũng coi như là có mấy phần khôn ngoan, nếu đổi là người bình thường, bị mình châm chọc như vậy, chắc đã sớm bất chấp tất cả, người này không ngờ còn có thể Lã Vọng buông cần, cũng coi là một nhân vật.
Ăn cơm xong, Lục Duệ dẫn chị em Trịnh gia rời khỏi KFC, hôm nay hắn không có lái xe, lái xe tiểu vương được hắn cho nghỉ.
Nhìn Lục Duệ rời khỏi nhà ăn, trong mắt nam nhân đó hiện lên