"Chú, không sao chứ?" Trịnh Tú Nghiên thấp giọng hỏi sau lưng Lục Duệ, Tuy rằng biết thân phận của Lục Duệ, nhưng cô ta vẫn có chút lo lắng.
Lục Duệ cười cười lắc đầu, vừa đi vừa nói: "Đừng lo, tôi cũng rất hiếu kỳ, hắn có thể lôi được ai ra." Lời nói của hắn là thật, đã biết quan hệ của Chu lão tứ này với huynh đệ Trương gia, Lục Duệ cũng đã chuẩn bị tốt tính toán.
Đối với tập đoàn Yến Bắc này, sự nhẫn nại của Lục Duệ sớm đã đến hạn độ nhất định, người kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, không xử lý bọn họ thì sao phải với lương tâm? Có kỷ luật đảng, có quốc pháp, bất kể là ai một khi xúc phạm tới pháp luật.
Nhất định phải chịu sự nghiêm trị của pháp luật.
Còn chưa rời khỏi khu thương mại Hòa Bình, di động của Lục Duệ đã đổ chuông, là một dãy số lạ.
Mày hơi nhíu lại, Lục Duệ ấn nút nghe: "Xin chào, tôi là Lục Duệ."
Bên kia Điện thoại, truyền đến một giọng nam trung: "Ha ha, chào bí thư Lục, tôi là Trương Bảo Nghĩa của tập đoàn Yến Bắc."
"Ồ?" Lục Duệ mỉm cười, thầm nghĩ nhanh thật, miệng thì bình tĩnh nói: "Thì ra là Trương tổng, anh gọi có chuyện gì vậy?"
"Cái này!" Trương Bảo Nghĩa ngớ người, thầm nghĩ anh rõ ràng là biết rõ còn giả vờ hồ đồ, gọi người bắt anh em kết nghĩa của tôi, bây giờ còn hỏi tôi có chuyện gì, nào có chuyện như vậy, rõ ràng chính là cố ý làm khó Trương mỗ tôi.
Trương Bảo Nghĩa tất nhiên cũng không phải là đèn cạn dầu, tình huống bên trong tỉnh sớm đã thông qua một số con đường truyền vào tai hắn, hiện tại Trương Bảo Nghĩa tràn đầy tự tin, dù sao tỉnh lý hiện tại ngoài mặt đã gió êm sóng lặng, người của Trung kỉ ủy đã rời khỏi, vụ án của Bạch Kiến Nghiệp và Mã Xuân Hòa đã kết thú, trong mắt đám người Trương Bảo Nghĩa, điều này chẳng khác nào truyền lại một tín hiệu, cho thấy tất cả thành phố Thanh Giang cũng phải trở lại quỹ đạo.
Cái gì gọi là quỹ đạo?
Trong mắt huynh đệ Trương gia, thành phố Thanh Giang này do mình định đoạt, đây là quỹ đạo.
Hôm nay Trương Bảo Nghĩa đang ăn cơm cùng người ta, nhận được điện thoại của anh em kết nghĩa Chu lão tứ, nói bị thư thị ủy Lục gọi đại đội võ cảnh chế trụ, muốn xử mình.
Hơn nữa Lục Duệ còn bắn tiếng, bất kể là ai cầu tình cũng không nể mặt.
Đương nhiên, Chu lão tứ tất nhiên cũng giấ đi nguyên nhân vì sao có xung đột với Lục Duệ, chỉ nói là vì mấy câu không hợp.
Trương Bảo Nghĩa lập tức giận dữ, theo hắn, Lục Duệ chỉ là vận khí tốt một chút, ỷ vào có bối cảnh bối cảnh, lúc trước nếu không phải bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm Hàn Định Bang thưởng thức hắn, sao có thể đến phiên hắn làm phó bí thư thị ủy, đoạn thời gian trước Lục Duệ thừa dịp Trung kỉ ủy điều tra vấn đề của thành phố Thanh Giang ở tỉnh H, nhảy lên nhảy xuống rất kiêu ngạo, mình bởi vì mệnh lệnh của chị La Xuân Kiều mà không dám động thủ với hắn, có lúc tập đoàn Yến Bắc thậm chí phải nhường nhịn khắp nơi, không ngờ người này được một tấc lại muốn tiến một thước, còn dám chơi người của mình?
Cuộc họp thường ủy Ngày hôm qua hắn đã biết tin tức, biết Lục Duệ trên cuộc họp thường ủy đề xuất bắt tập đoàn Yến Bắc bồi thường người nhà người chết khi di dời khu khai phá Tứ Hải, tình tự vốn đã vô cùng bất mãn với Lục Duệ càng tăng vọt, kể ra thì mấy chục vạn Trương Bảo Nghĩa cũng không thèm để ý, cái hắn để ý là hành vi trực tiếp tát vào mặt mình của Lục Duệ, đây rõ ràng là không để tập đoàn Yến Bắc vào mắt, không coi huynh đệ Trương gia ra gì.
Cho nên, sau khi nhận được điện thoại của Chu lão tứ, Trương Bảo Nghĩa một mặt bảo Chu lão tứ cứ yên tâm, mình nhất định sẽ cứu hắn, ngoài ra ngay lập tức bấm số di động của Lục Duệ, hắn cũng muốn xem, mình ra mặt, bí thư Lục này rốt cuộc có nể mặt hay không.
"Bí thư Lục, lão Tứ này chính là miệng hơi thối, có chỗ nào mạo phạm thì anh đại nhân đại lượng, thả cho hắn một con đường sống.
Cứ như vậy đi, lát nữa tôi bảo hắn bày năm ba chục bàn rượu bồi tội anh, anh thấy thế nào?" Trương Bảo Nghĩa cầm điện thoại thản nhiên nói, tuy rằng là cầu tình, có điều vào tai Lục Duệ thì rõ ràng là ngữ khí ra lệnh.
Sắc mặt hơi đổi, Lục Duệ lập tức liền có chút tức giận, Trương Bảo Nghĩa này vừa vào đã cả vú lấp miệng em, còn bảo mình thả Chu lão tứ, bày rượu xin lỗi, ha ha, cứ tưởng là xã hội phong kiến trước đây à, còn làm như đại ca hắc đạo.
Lạnh lùng cười cười, Lục Duệ bình tĩnh nói: "Trương tổng, ngại quá, người hắn đắc tội không phải tôi, mà là xúc phạm pháp luật, không phải Lục Duệ tôi nói có thể thả là thả, chúng ta hay là cứ chờ kết quả xử trí của cơ quan tư pháp đi."
Lời nói của Lục Duệ khiến Trương Bảo Nghĩa lập tức sắc mặt trở nên âm trầm, xem ra họ Lục này rõ ràng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cười ha ha, Trương Bảo Nghĩa lạnh lùng nói: "Nói như vậy, bí thư Lục không định nể mặt Trương nhị tôi."
Khóe miệng Lục Duệ cong lên, bình tĩnh nói: "Mặt mũi của anh ở trước pháp luật là vô dụng."
"Anh" Trương Bảo Nghĩa nghẹn lời: "Bí thư Lục, tình huống của thành phố Thanh Giang này phức tạp hơn anh nghĩ nhiều, có đôi khi phải khéo đưa đẩy một chút thì tốt hơn."
"Ha ha ha ha" Lục Duệ bật cười ha ha, sau một lúc lâu thì nói với Trương Bảo Nghĩa: "Tình huống của thành phố Thanh Giang này có phức tạp tới mấy thì cũng là thiên hạ do đảng lãnh đạo, rõ ràng nói rõ ràng với anh nhé, bất kể là ai, chỉ cần xúc phạm tới pháp luật thì nhất định phải bị trừng phạt, không ai thoát được đâu."
Nói xong, Lục Duệ dập máy.
Cười cười với Trịnh Tú Nghiên đang ngẩn người, Lục Duệ nói: "Đi thôi, về nhà đi, chú tự mình xuống bếp, nấu cơm cho bọn cháu."
"Thằng chó chết."
Tiếng chửi mắng Liên tiếp vang lên trong một khách sạn xa hoa nhất thành phố Thanh Giang, Trương Bảo Nghĩa phẫn nộ ném điện thoại lê bàn, chửi Lục Duệ.
Mọi người cùng ăn cơm với hắn